Đối với biểu hiện chột dạ của Kỷ Sóc, hai người kia cũng không sợ, mà nói thẳng:
"Chúng ta thuộc Thành Phòng Doanh, đương nhiên là nghe theo lệnh của quan trên đi điều tra, cũng không cần phải bẩm báo hết cho Hầu gia biết. Kính xin Hầu gia, nếu có vấn đề gì, thì trực tiếp hỏi quan trên của chúng ta, bọn thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, kính xin Hầu gia thứ lỗi!"
Người này nói là đúng sự thật, nói chung, quân đội chính là như vậy, thuộc bộ phận nào thì chính là người của bộ phận ấy, không thể vượt cấp báo cáo, càng không thể vượt cấp xử lý, cho nên bọn họ cũng không sợ. Tuy nói bọn họ đến tra xét nơi đóng quân của Ngũ Thành, không may bị bắt được, nhưng người của Ngũ Thành cũng chỉ có thể tóm bọn họ đưa về Thành Phòng Doanh. Chuyện sau khi trở về Thành Phòng Doanh, thì chính là chuyện giữa các quan trên, không liên quan đến bọn họ.
Vương Thành sai người đ.ấ.m một quyền vào bụng họ, rồi lạnh lùng nói:
"Đồ vô liêm sỉ! Các ngươi xâm nhập địa phận Ngũ Thành chúng ta, còn lén lén lút lút, có tin hay không chúng ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi, cho dù vậy, Thành Phòng Doanh cũng không làm gì được chúng ta!"
Vương Thành xuất thân từ nhà quan, được Kỷ Sóc thu dùng, từ trước đến nay cũng có tài, cho nên bò lên cũng rất nhanh, không bao lâu đã yên vị ở vị trí tâm phúc của Kỷ Sóc.
Hai trinh sát bị đánh, cũng không chịu cúi đầu, nói: "Chúng ta đã nói, chúng ta tới là theo mệnh lệnh của quan trên, vì cái gì, thì chúng ta không cần nói với các ngươi. Các ngươi muốn đánh hay muốn làm gì cũng được, cho dù là có g.i.ế.c chúng ta, thì chúng ta cũng không thể nói ra!"
Vương Thành không nghĩ tới hai người này lại cứng miệng như vậy, nên đi tới bên người Kỷ Sóc, nhỏ giọng của nói một câu: "Hầu gia, vừa rồi lúc bắt được bọn chúng, là ở gần thôn Vĩnh Ninh, có vẻ như bọn chúng đã phát hiện ra bí mật của thôn. Nếu thả bọn chúng đi, thì sẽ giống như thả hổ về rừng, đến lúc đó đến cơ hội xử lý chứng cớ, chúng ta cũng không có."
Trong lòng Kỷ Sóc đã đoán được ý đồ của hai người này từ sớm, nên đang lo lắng ở trong lòng, sau khi nghe Vương Thành nói như vậy, thì liền quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Theo ý của ngươi..."
Vương Thành không nói gì, chỉ âm thầm làm ra động tác c.ắ.t c.ổ với Kỷ Sóc, ý tứ vô cùng rõ ràng. Kỷ Sóc kinh ngạc nhìn hắn, có vẻ vẫn còn do dự, nhưng lại nghe thấy Vương Thành lại gần nói:
"Hầu gia, đừng suy nghĩ nữa. Làm xong, liền tranh thủ thời gian phái người vào thôn xử lý thi thể, hố đào cũng đã gần xong, chôn bọn chúng vào cùng một chỗ đi. Đến lúc đó cho dù là Chử Phong lại phái người ra, thì bọn họ cũng không tìm thấy chứng cớ. Tối nay bị bọn họ phát hiện, chủ yếu là bởi vì vũng hố còn chưa đào xong, bị bọn họ nhìn thấy t.h.i t.h.ể chồng chất. Nếu như t.h.i t.h.ể đều chôn, Chử Phong dù thế nào cũng không tìm thấy chứng cớ, Hầu gia, nên quyết mà không quyết, thì trái lại sẽ bị rối loạn."
Chính là mấy câu này, làm cho nội tâm Kỷ Sóc d.a.o động.
Sổ con về việc ông ta đã khống chế được tình hình dịch bệnh đã đuợc trình lên, nhưng số người c.h.ế.t ở thôn Vĩnh Ninh ngày càng nhiều, hiện tại nếu lại bác bỏ, sẽ có xử phạt, đương nhiên ngoài tội danh làm việc không tốt sẽ thêm tội báo cáo sai sự thật. Nếu may mắn thì chỉ bị một trận khiển trách, thay người khác đến phụ trách việc này, nhưng nếu không may, thì nói không chừng còn khiến ông ta bị giáng chức.
Mặc dù ông ta kế tục tước vị Bình Dương hầu, nhưng lại là thừa kế giáng vị (giáng tước qua từng đời), cho nên vào lúc này, ông ta thực sự rất cần công tích này. Ngũ Thành binh mã ti mặc dù được tính là quản hạt của ông ta, thế nhưng vẫn chỉ là tạm giữ chức vụ mà thôi. Đã hai năm trôi qua rồi, mà triều đình cũng chưa nói muốn chuyển ông ta lên làm chính thức, nói cách khác, có thể bất cứ lúc nào trong tương lai, sẽ có thể nhảy ra một người thay thế vị trí của ông ta. Đối với ông ta mà nói, chức vị này vô cùng quan trọng, nếu có thể khống chế tình hình dịch bệnh thành công, thì nói không chừng đánh giá thành tích năm nay, ông ta sẽ được thăng chức, đến lúc đó, tước vị được thăng, chức vị cũng được chuyển thành chính thức, cám dỗ này quá lớn đối với ông ta.
Người c.h.ế.t ở thôn Vĩnh Ninh xác thực nhiều hơn so với dự tính, nhưng như vậy thì làm sao chứ, đấy chính là số phận của dân thường. Phương thuốc của Thái y viện chỉ có thể giảm bớt, không thể trị tận gốc, Nhan Lương Thần lại là quân cờ quan trọng ông ta sắp xếp trong Thái y viện, có Nhan Lương Thần ở đó, ông ta có thể biết được rõ ràng việc xảy ra ở trong cung hơn so với người khác. Đã hạ quân cờ Nhan Lương Thần đến nước này, thì tuyệt đối không thể dừng lại. Thái Tử đã yêu cầu Nhan Lương Thần liều mạng nghiên cứu, nếu như lần thứ ba cũng không nghiên cứu ra phương thuốc chuẩn xác, thì đổi người khác lên làm viện trưởng Thái y viện, cho nên ông ta không giúp Nhan Lương Thần không được. Vì vậy, ông ta liền thay Nhan Lương Thần tạo ra lời nói dối, nói tình hình dịch bệnh đã được khống chế rồi, mặc dù thôn Vĩnh Ninh mỗi ngày đều có người chết, nhưng không tới mức vượt tầm kiểm soát, dù sao nhiều nhất cũng chỉ là một thôn c.h.ế.t hết mà thôi, tất cả những người này đều đã bị ông ta khống chế, đến lúc đó sống hay c.h.ế.t ai tới tra hỏi, thẩm tra đối chiếu? Vốn kế sách đã làm tốt hết thảy, toàn bộ không hề có chút sơ hở nào, ngờ đâu, Tống Dật lại cho ông ta một chiêu chim sẻ rình sau lưng [1] chứ? Sổ con đã trình lên rồi, lời cũng đã nói rồi, người cũng bảo vệ rồi, vậy làm sao có thể để cho bọn họ hủy đi tiền đồ của mình vào lúc này chứ?
[1] trích từ câu "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng"
Ở trong thời thái bình thịnh thế này, Kỷ gia không có quân công, nếu không dựa vào những chuyện này mà tranh công, thì rất nhanh Kỷ gia sẽ tuột dốc, đợi đến lúc con của ông ta thừa kế tước vị, không chừng sẽ biến thành mạt đẳng tước vị, đến lúc đó vinh quang không còn, thì lại nên làm thế nào đây?
Hai người này đã đến tra xét, điều đó đã nói lên Tống Dật đã bắt đầu hoài nghi ông ta, mà Kỷ Sóc còn không xác định được, rốt cuộc là Tống Dật hoài nghi ông ta, hay là Thái Tử hoài nghi ông ta. Tuy nhiên bất kể là ai, chỉ cần nắm được chứng cớ, vậy thì đời này của ông ta coi như xong rồi, một loạt tội danh như báo cáo không đúng sự thật, che dấu lỗi lầm, coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần một trong số đó là đã có thể đè c.h.ế.t ông ta! Ông ta rốt cục cũng cảm nhận được một khi nói dối thì càng nói càng to dần lên, một lời nói dối nói ra, thì nhất định phải có một trăm, thậm chí cả một ngàn lời nói dối khác để giấu giếm, còn không nhất định có muốn giấu cũng không được.
Nhắm mắt lại, dứt khoát quyết định, Vương Thành nói rất đúng, chỉ cần ông ta giải quyết hai người kia, sau đó tranh thủ thời gian tranh thủ chôn kĩ t.h.i t.h.ể trong thôn, thì đến lúc đó cho dù Tống Dật tìm ông ta hỏi tội, ông ta đến c.h.ế.t cũng sẽ không nhận, dù sao bọn họ cũng không có chứng cớ. Nghĩ như vậy, Kỷ Sóc liền quyết định hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho trót, vung tay lên. Vương Thành nhận được lệnh, lập tức lôi hai người trinh sát của Thành Phòng Doanh ra ngoài. Chưa đầy một lát sau, Vương Thành liền lần nữa tiến đến, báo cáo với Kỷ Sóc, sự tình đã được giải quyết.
Kỷ Sóc gật đầu, để cho hắn lui xuống, nhưng chính bản thân ông ta lại càng cảm thấy lo lắng, mồ hôi lạnh chảy dọc trên sống lưng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại lại ngày càng nhiều. Ông ta có chút mê mang, không biết bây giờ mình làm ra chuyện này rốt cuộc có sai hay không, nhưng ông ta đã đ.â.m lao thì phải theo lao, có một số việc một khi đã bắt đầu, thì không thể quay đầu lại, bởi vì quay đầu lại chính là vạn kiếp bất phục!
Tống Ngọc Tịch muốn gặp Tiêu Tề Dự, không phải vì gì khác, mà là vì cứu người.
Nàng vốn có thể để Thu Đồng và Thu Vân tiện thể nhắn cho Đông cung, tuy nhiên nàng cũng biết Đông cung gần đây vô cùng bận rộn, mà nàng lại nóng lòng muốn gặp Tiêu Tề Dự. Thời gian chính là sinh mệnh, không thể chậm trễ, cho nên nàng mới phải trực tiếp nói với Tống Dật chuyện này.
Tiêu Tề Dự cũng không nghĩ tới Tống Dật sẽ trực tiếp đưa Tống Ngọc Tịch tới đây. Hắn khoác lên xiêm y, mặt mũi có chút tiều tụy, đi ra từ sau án thư, hỏi Tống Ngọc Tịch: "Sao nàng lại tới đây?"
Tống Ngọc Tịch không trả lời hắn, mà nhìn nhìn Tống Dật, nói: "Cha, con có mấy câu muốn nói cùng Thái Tử, ngài có thể đi ra ngoài trước một chút hay không."
Tống Dật trừng mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Con còn biết ta là cha con đó à!" Ở ngay trước mặt cha ruột mà lại yêu cầu ở một mình với một nam nhân xa lạ, lá gan của nha đầu này không khỏi cũng quá lớn đấy.
Nhưng Tống Ngọc Tịch còn chưa mở miệng, đã thấy Tiêu Tề Dự nói: "Quốc công đi ra ngoài trước đi."
Tống Dật:...
Hai người này cũng quá kiêu ngạo đi à nha! Thế nhưng Thái Tử đã lên tiếng, Tống Dật không thể giả bộ như không nghe thấy, nghĩ đến dù sao mình cũng sẽ ở bên ngoài, một bước không rời, cũng không sợ bọn họ ở trong thư phòng làm ra cái gì... Vì vậy, ông đi ra ngoài, sau đó, những tỳ nữ hầu hạ trong thư phòng cũng đều bị đuổi ra ngoài.
"Nàng tới không phải lúc, gần đây bận quá. Nhưng nàng có thể tới tìm ta, ta vẫn rất cao hứng."
Tiêu Tề Dự khoác lên xiêm y, mấy ngày liên tiếp hắn đều không được ngủ ngon, nếu mệt thì ở trên giường chợp mắt một lúc, tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng đến dung nhan tuấn tú của hắn là bao. Tiêu Tề Dự tự tay rót cho Tống Ngọc Tịch một chén nước.
Nhưng Tống Ngọc Tịch hiện tại không có thời gian uống nước cùng hắn, sau khi tiếp nhận chén nước liền để sang một bên, nói thẳng vào vấn đề:
"Phương thuốc trị ôn dịch, người rốt cuộc có biết hay không? Ở kiếp trước ôn dịch lây lan nghiệm trọng thế nào, người có biết hay không?"
Đối với việc bị Tống Ngọc Tịch hỏi thẳng những lời như vậy, Tiêu Tề Dự cảm thấy có chút khó hiểu: "Ừ? Ta không hiểu nàng đang hỏi cái gì? Đơn thuốc đã sớm để cho Thái y viện nghiên cứu ra rồi, đã bắt đầu có hiệu quả rồi. Kiếp trước đúng là có ôn dịch, ta cũng biết, cho nên mới sớm chuẩn bị. Rốt cuộc là nàng muốn hỏi gì vậy?"
Tống Ngọc Tịch sốt ruột lắng nghe, cũng bất chấp mọi thứ, nói hết một năm một mười những chuyện ở kiếp trước mà mình biết cho Tiêu Tề Dự. Từ nét mặt của hắn, Tống Ngọc Tịch có thể khẳng định, hắn cũng không biết Kỷ Sóc âm thầm giở trò quỷ, cũng không biết lúc đó dịch bệnh đã lây lan đến mức độ nào.
"Nàng nói thật sao? Chuyện này cũng không phải là nói đùa được đâu!"
Vẻ mặt Tống Ngọc Tịch nghiêm túc, nói: "Ta không nói đùa, ta muốn nói đùa cũng sẽ không chọn lúc này đến nói với người. Kỷ Sóc ở kiếp trước đích thật đã làm ra những chuyện kia, người có còn nhớ ở kiếp trước có một Ngự Sử đã từng dâng tấu vạch tội ông ta? Chính là nói về việc lúc này. Một thôn dân may mắn còn sống sót ở thôn Vĩnh Ninh vất vả tới được kinh thành, sau khi ngườ đó biết được chuyện này, phí hết sức lực, mới tìm được vị Ngự Sử kia. Ngự Sử nghe xong thì vô cùng khiếp sợ, lập tức viết tấu chương bẩm báo. Ta không biết tấu chương lúc đó có đến được tay Hoàng đế hay không, nhưng ta khẳng định là có tấu chương như vậy, bởi vì lúc ấy ta đã bị Lý Trạm hưu, quay trở về nhà, ở tại Thiên viện trong phủ Bình Dương Hầu, cho nên ta biết chuyện này, nhưng về sau vị Ngự Sử kia và nhân chứng, lại bị xử lý một cách khó hiểu, cho nên chuyện này cứ thế mà bị chìm xuống."
Thông qua lời nhắc nhở của Tống Ngọc Tịch, Tiêu Tề Dự có vẻ nghĩ tới chuyện này, thế nhưng ở kiếp trước hắn cũng không siêng năng chăm lo việc nước như ở kiếp này. Mà Hoàng đế say mê đan dược, không quan tâm triều chính, đệ đệ ruột Hoài Vương lại là người hắn tin tưởng nhất. Tấu chương của Ngự Sử vốn không đến trong tay của mình, nhưng nếu như theo lời Tống Ngọc Tịch nói thì chuyện này thực sự đã từng phát sinh, như vậy nhất định chuyện này đã bị ai đó chặn lại rồi, mà vừa nghĩ thì sẽ hiểu ngay ra.
"Hoài Vương." Lúc trước chỉ có Hoài Vương có thể làm được chuyện này!
Tống Ngọc Tịch thấy hắn đã thông suốt, thì không thảo luận cụ thể với hắn, mà nói: "Được rồi được rồi, những chuyện này, về sau người cứ tự mình từ từ suy nghĩ, ta giờ chỉ muốn hỏi người, rốt cuộc người có biết đơn thuốc hay không? Trận ôn dịch này không phải đơn giản chỉ c.h.ế.t hai người là có thể giải quyết, cuối cùng sẽ lây lan vô cùng rộng, hậu quả thì không cần ta nhiều lời, mấu chốt của vấn đề, là tranh thủ thời gian dập tắt dịch bệnh!"
Tiêu Tề Dự bị nàng hỏi thì có chút do dự, Tống Ngọc Tịch thấy hắn thời khắc mấu chốt thì giống như xe bị tuột xích, thì đẩy hắn qua một bên, đi tới phía sau án thư của hắn, đề bút viết xuống phương thuốc mình đã thuộc lòng.