Tống Ngọc Tịch cười cười, nói: "Cái gì mà đáng giá với không đáng giá chứ. Có phải con muốn bán theo cân đâu! Lúc trước nếu không phải tổ mẫu nhân từ, chịu đón con và di nương vào phủ, thì không chừng, bây giờ cỏ xanh trên mộ của con và di nương đã cao cỡ nửa người rồi. Từ nhỏ không có ai đối xử tốt với con, con cũng không hiểu cái gọi là quy củ của đại gia tộc, con chỉ biết, di nương dạy con rằng, làm người đã chịu ơn thì phải tất báo, con đây chỉ là muốn báo ân ngài mà thôi, con muốn để cho mọi người nói rằng ngài biết cách dạy con."
Đây đều là lời thật lòng của Tống Ngọc Tịch. Hai năm trước, mặc dù Tống Dật kiên trì mang hai mẹ con nàng trở về, nhưng nếu không phải Tần thị sáng suốt thì chuyện này cũng không thành. Đừng nói là để nàng làm thứ nữ Tống gia, nói không chừng nàng và Lâm thị chỉ có thể ở bên ngoài, làm ngoại thất và con tư sinh (con riêng). Bây giờ, nàng hỏi như vậy, bất quá chỉ là muốn báo đáp Tần thị đã cho nàng một mái nhà an ổn mà thôi.
Tần thị bị nàng nói đến bật cười, nhưng sau đó liền kiên quyết lắc đầu nói:
"Ta nhận phần tâm ý này của con, nhưng trên thực tế con không cần làm như vậy. Mỗi người có số mệnh và may mắn của riêng mìn, con có thể có ngày hôm nay là do số mệnh của con. Nếu bằng vào những chuyện này, con đạt được thành tựu mà người khác không có, thì ta vui mừng cho con, nhưng những điều này đều là công lao của riêng mình con, không cần phải chia sẻ với người khác."
Tần thị đứng lên từ trước bàn thấp, đỡ Tống Ngọc Tịch đi về hướng bàn thờ Phật, vừa đi vừa nói chuyện:
"Lúc con vừa vào phủ, ta thật sự thấy thương tiếc cho những gì con phải vượt qua, cảm thấy con bị liên lụy bởi xuất thân của mình. Thế nhưng, con dùng một khoảng thời gian dài, để chứng minh, chứng minh rằng con thật sự là một hài tử không cần dùng đến xuất thân để tô điểm. Nếu đã là vàng thật thì bất luận có đi đến đâu đều sẽ tỏa sáng, loại hào quang này sẽ không bởi vì xuất thân của con hay là vì người con gả mà bị mờ đi, cả đời của ta chỉ cầu công bình, thế nhưng cấp bậc lễ nghĩa của thế gian này, không cho phép ta theo đuổi điều đó. Trước đây ta cảm thấy cho dù Thiền tỷ nhi không phải là một đích nữ xuất sắc, nhưng tối thiểu cũng đủ tư cách, nhưng hôm nay xem ra, là ta sai rồi! Việc chấn hưng gia môn, kỳ thật vốn chẳng phân biệt đích nữ hay thứ nữ, đích nữ làm ra chuyện thương tổn gia đình thì vẫn bị trừng phạt, còn thứ nữ làm chuyện có lợi cho gia đình, thì cũng nên được khen thưởng. Con chỉ cần tập trung làm việc con cần làm, đây là kỳ ngộ của con, không cần cảm thấy có gánh nặng gì. Ta là người không để ý đến quá trình và thân phận, chỉ để ý đến đúng sai và kết quả."
Tống Ngọc Tịch cẩn thận lắng nghe lời Tần thị nói, mà mỗi lần nói chuyện với Tần thị, nàng đều có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. Nàng thật tâm kính nể Tần thị. Từ xưa đến nay, người có thể hoàn toàn không suy xét đến thân, không suy xét đến dòng dõi là vô cùng hiếm có, cho dù là những danh sĩ kiêu ngạo kia cũng chưa chắc cởi mở được như Tần thị.
Nàng gật đầu, nói:
"Được, con đã hiểu! Con đây sẽ lập tức thay đổi cách làm để cho mọi người thấy được bản lãnh của Tống gia chúng ta."
Tần thị không khỏi bật cười: "Tốt tốt. Để cho ta nhìn xem con rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, nếu sau này bản lãnh có chút xíu, thì cũng đừng trách ta lấy lời con nói hôm nay ra cười con đấy!"
Sau khi giải quyết được gánh nặng trong lòng, Tống Ngọc Tịch liền thấy an tâm. Kỳ thật nếu Tần thị nói với nàng, muốn chia sẻ công lao này thì nàng cũng cảm thấy có thể chấp nhận được, nhưng Tần thị nói không cần, vậy nàng cũng không cần phải dâng mỡ đến miệng cho người ta cắn. Lần này, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn luận công ban thưởng, nàng cũng không ngại đề cập với Hoàng Thượng những suy nghĩ trong lòng mình.
Nàng muốn làm hoàng thương! Hai năm dốc sức buôn bán, nhờ có kinh nghiệm ở kiếp trước, đã giúp cho nàng đạt được thành công chưa từng có, hơn nữa nàng cũng vô cùng yêu thích nghiệp thương nhân này. Không biết có phải là vì sự nghèo khổ ở kiếp trước hay không, mà ở kiếp này nàng luôn hi vọng mình có thể có thêm chút tiền trong tay. Mà nàng lại không có chống lưng, chỉ có thể đơn đả độc đấu, như vậy sau này khó có thể làm được việc lớn, nhưng nếu móc nối được với sản nghiệp hoàng gia, thì với xuất thân phủ Trấn Quốc công của nàng, sau này tài lộ nhất định sẽ không bị bó hẹp.
Đương nhiên, chuyện này có thể thành công hay không, thì nàng còn phải tìm cơ hội nói chuyện với Tiêu Tề Dự. Hắn là Thái Tử, kiếp trước hắn đánh mất thiên hạ, cho nên kiếp này nhất định sẽ lấy lại, vì vậy đến lúc đó thiên hạ này chính là của hắn, cho nên nếu nàng muốn làm việc dưới mí mắt của hắn, thì đương nhiên phải giao hảo tốt với hắn rồi.
Thế nhưng cho dù có như thế nào, đều phải đợi đến khi Tiêu Tề Dự hết bận những chuyện gần đây mới được. Đây cũng chính là lý do mà Tống Ngọc Tịch không tiếc công sức cố gắng làm tốt, nàng nghĩ nếu nàng có thể ở ngoài cung trợ giúp cho Tiêu Tề Dự nhiều một chút thì tương lai sau này khi đưa ra yêu cầu, cũng dễ dùng việc này để yêu cầu được hồi báo.
Sau khi ra khỏi viện của Tần thị, Tống Ngọc Tịch lập tức trở về, dựa theo kế hoạch của mình mà từng bước tiến hành.
Sáu ngày sau đó, quả nhiên có rất nhiều dân chạy nạn đổ xô tới phía ngoài kinh thành. Quan phủ đã sớm có đối sách, lập tức dựng thêm lều vải ở bãi đất trống ở vùng ngoại ô, sau đó phái quan hộ tịch ngày đêm thay phiên thẩm tra đối chiếu hộ tịch ở trước cổng thành, đối với những người có chứng nhận hộ tịch, thì có thể cho vào thành, còn nếu không có chứng nhận hộ tịch, thì lưu lại ở lều vải ngoài thành, cung ứng chăn bông, lương thực cùng củi lửa, bảo đảm sinh hoạt cơ bản nhất.
Toàn bộ cũng coi như là được sắp xếp đâu vào đấy, cho đến ngày thứ hai mươi, sự việc đã xảy ra.
Ôn dịch lần đầu bạo phát, tự nhiên được phát hiện ở ngoài thành. Thôn Vĩnh Ninh ngoài thành cũng là một thôn gặp nạn thiên tai, không lâu sau khi mưa tạnh, trong thôn bắt đầu có người bị nhiễm bệnh đột ngột. Thời gian trước quan phủ đã lập tức phái người đi chữa trị, tuy nhiên đại phu khai đơn chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, tưởng đã tốt lên rồi nhưng kỳ thật căn bản không hề được trị khỏi, trong vòng một đêm c.h.ế.t liền mười mấy người, khiến cho quan phủ cũng phải trợn tròn mắt.
Ngay trong đêm, đã lập tức báo cáo cho Đông cung biết. Tiêu Tề Dự khoác xiêm y ở trong thư phòng hỏi chuyện:
"Không phải đơn thuốc không có chút sơ hở nào sao? Tại sao chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc?"
Người đứng đầu thái y viện, Bình Dương hầu Kỷ Sóc chấp chưởng Ngũ Thành Binh Mã ti, và Tống Dật thay mặt tạm chưởng quản con dấu của Thành Phòng Doanh, tất cả đều có mặt ở trong thư phòng của Đông cung. Kể từ khi bắt đầu nghe thấy thôn Vĩnh Ninh bộc phát ôn dịch, bọn họ cũng chưa từng rời khỏi Đông cung.
Người đứng đầu thái y viện và những thái y khác quỳ trên mặt đất, thỉnh tội với Tiêu Tề Dự, nói:
"Điện hạ, từ xưa ôn dịch cũng không chỉ có một triệu chứng. Trước đây, điện hạ lệnh cho Thái y viện dựa vào những ca bệnh đã phát sinh trong những năm qua mà nghiên cứu ra phương thuốc, nhưng lúc này tình hình bệnh dịch vừa mới bộc phát, có rất nhiều thí nghiệm còn chưa kịp làm. Những đơn thuốc kia đã cũ, vì vậy cũng nên cho chúng ta thời gian để nghiên cứu đơn thuốc mới, kê đơn đúng bệnh mới được."
Tiêu Tề Dự cũng không phải người vô lý, vừa nghe xong lời nói của người đứng đầu Thái y viện thì nặng nề thở ra một hơi, đưa tay đỡ trán, dường như là cực kỳ mệt mỏi. Gần đây vì chuyện mưa to, mà hắn đã vài ngày không ngủ rồi, quả nhiên, hôm nay chờ đến khi tình hình bệnh dịch bộc phát, phương thuốc vốn tưởng đã được chuẩn bị tốt, thì nay lại chẳng hề có tác dụng. Kiếp trước, hắn ở trong cung nghe về tình hình bệnh dịch cũng không thấy quá nghiêm trọng, nên đã cho rằng dùng phương thuốc bình thường là đã có thể giải quyết được, nhưng thật không ngờ vì không có phòng ở, nên một khi ôn dịch bộc phát, có người c.h.ế.t đi, thì đồng nghĩa với việc vài dặm chung quanh đều phải cách li. Lúc này hắn bèn hạ lệnh, nói:
"Cách li thôn Vĩnh Ninh, tạm thời tách người bị bệnh và người không bị bệnh. Thái y viện tiếp tục nghiên cứu phương thuốc, bệnh dịch vừa mới bắt đầu, cho nên phải dùng tốc độ nhanh nhất nghiên cứu ra phương thuốc phù hợp với bệnh tình, giảm số lượng thương vong xuống thấp nhất." Người đứng đầu Thái y viện lĩnh mệnh rời khỏi.
Tiêu Tề Dự lại nhìn một chút Kỷ Sóc và Tống Dật, rồi mới phân phó: "Nội thành vẫn sẽ do Thành Phòng Doanh tuần tra, Quốc công vất vả nhìn kỹ một chút. Nếu xảy ra vấn đề lập tức phải bẩm báo; ngoài thành thì sẽ do Kỷ Hầu gia, mấy ngày tới Ngũ Thành Binh mã ti của ngươi phải tích cực phối hợp với Thái y viện, phải khống chế được tình hình bệnh dịch tuyệt đối không thể để lan rộng ra."
Tống Dật và Kỷ Sóc chắp tay đồng ý, Kỷ Sóc nói:
"Điện hạ yên tâm, ngoài thành cứ giao cho thần quản lý, cũng xin điện hạ đừng lo lắng quá mức. Bệnh dịch cũng chỉ phát sinh ở duy nhất một thôn đó, còn chưa lan rộng. Ngũ Thành Binh mã chúng ta mấy ngày gần đây đều trú đóng ở ngoài thành, những lưu dân kia cũng được quản lý tốt, thần tin tưởng sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Ở kiếp trước, Kỷ Sóc phụ trách công việc khống chế tình hình dịch bệnh, cho nên Tiêu Tề Dự có chút yên tâm đối với ông ta. Hắn gật đầu, rồi để cho bọn họ lui xuống, nhưng khi Kỷ Sóc và Tống Dật đi gần tới cửa, thì Tiêu Tề Dự lại đột nhiên gọi Tống Dật, nói:
"Trấn Quốc công dừng bước, ta còn có chuyện muốn hỏi ông."
Kỷ Sóc chắp tay với hai người, rồi lập tức hòa mình vào màn đêm đen kịt. Tống Dật quay trở lại hỏi Tiêu Tề Dự: "Điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Tề Dự muốn hỏi về Tống Ngọc Tịch. Hắn do dự một chút, rồi mới lên tiếng: "Lần này Thất tiểu thư có công với xã tắc, không chỉ giúp đỡ lương thực, mà còn thay chúng ta giải quyết không ít lo lắng, bây giờ lại hiến rất nhiều vật tư thiết yếu, quả thật đây đúng là may mắn cho Tiêu quốc ta. Sau khi mấy chuyện lần này được giải quyết, ta sẽ đích thân thay Thất tiểu thư cầu công lao với Thánh thượng."
Tống Dật kinh ngạc ngẩng đầu, nói: "Dạ, thật không dám nhận, bất quá chỉ là những việc nhỏ nằm trong khả năng. Điện hạ có lẽ không biết, nhưng đứa con gái này của thần không giống với người khác, rất có thiên phú với việc kinh doanh buôn bán. Lần này cũng không biết là do ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại chuẩn bị những thứ này, thần hỏi qua nàng, nàng chỉ nói là được thần tiên trong mộng chỉ dẫn, nhưng cũng thật không dám kể công. Thái Tử thật sự không cần thay nàng cầu công lao, cái này nếu đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng có thể làm được."
Tiêu Tề Dự cười cười, nói: "Quốc công không cần vội vã cự tuyệt, có mấy lời hiện giờ ta không thể nói rõ ra, nhưng... ta tin rằng Quốc Công cũng có phát giác. Ông trở về đi, chuyện này ta biết nên làm như thế nào."
Tống Dật còn muốn nói điều gì, nhưng Tiêu Tề Dự đã phất phất tay, quay người đi về tới phía sau bàn, nhìn sổ con quan viên trình lên mấy ngày này. Tống Dật thấy hắn rất chăm chú, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ đành ôm quyền, sau đó bước qua ngưỡng cửa thư phòng.
Nhưng trong lòng ông ngũ vị tạp trần.
Lời Thái Tử nói lúc trước kia là có ý gì? Hắn có tâm tư gì mà không thể trực tiếp nói ra rõ ràng chứ? "Tin rằng Trấn quốc công cũng có phát giác"... Xỉu mất, ông phát giác cái gì cơ chứ?
Đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hai chữ "pháo hoa" liền hiện ra trong đầu của Tống Dật. Ông đột ngột dừng bước, khiến Chử Phong suýt chút nữa đã đập vào sau lưng ông. Chử Phong không hiểu chuyện gì mà nhìn Quốc công nhà mình. Bây giờ bọn họ đang đi trên hành lang để xuất cung, tuy hai bên có treo đèn cung đình, nhưng trước sau đều tối tăm, mờ mịt. Cho dù là Chử Phong cũng cảm thấy có chút lạnh cả sống lưng.
"Sao, sao rồi ạ, Quốc công?"
Đầu óc Tống Dật nhanh chóng xoay chuyển, ông nghĩ dường như mình đã hiểu một chút ý tứ của Thái Tử rồi, hắn đây là có ý với Tịch tỷ nhi đấy! Từ trước tới nay, ông đã hiểu lầm Định Vương rồi, cho rằng Định Vương vì Tống Ngọc Tịch mà b.ắ.n pháo hoa vào ngày sinh nhật của nàng. Nhưng hôm nay nghe giọng điệu của Thái Tử, có vẻ như hoàn toàn không phải như vậy. Thảo nào trước đây ông cũng không tìm ra được manh mối gì, bởi vì ông vốn tra sai phương hướng rồi. Có ý với Tống Ngọc Tịch không chỉ là Định Vương điện hạ, mà bây giờ còn tăng thêm một người... Thái tử điện hạ!
Chỗ Định Vương điện hạ ngược lại còn dễ từ chối, nhưng Thái tử điện hạ thì sao, nên từ chối như thế nào đây? Tống Dật chỉ cảm thấy sau khi mình nhìn rõ được vấn đề, thì càng có vẻ đau đầu hơn trước. Mà mấu chốt nhất chính là, Thái tử điện hạ rõ ràng không có ý che giấu đối với ông, mà trực tiếp phơi bày ra! Làm cho Tống Dật không khỏi hoài nghi, cái này, người này... không phải là sau khi làm rõ thì muốn trực tiếp "ỷ thế h.i.ế.p người" chứ