Không quan tâm tới ồn ào ở trên bờ, sau khi Tiêu Tề Hoàn xuống nước, thì lập tức bơi về hướng khúc ngoặt chảy xiết ở không xa, chưa lúc nào mà trong lòng hắn cảm thấy nôn nóng như lúc này.
Tống Ngọc Tịch, chờ ta, nhất định phải chờ ta, nàng không thể xảy ra chuyện.
Mặt hồ trong vắt đến mức có thể nhìn thấy ngay cả khi mở mắt ở dưới nước, Tiêu Tề Hoàn kìm nén bực bội nhìn quanh, ngược lại khiến hắn nhìn thấy một thân ảnh lay động cách đó không xa, hắn lập tức vội vàng bơi tới.
Tống Ngọc Tịch đang lặn ở dưới nước, nàng đã tìm thấy Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công và đã được nàng kéo lên bờ gần nhất, còn Lục tiểu thư phủ Trữ Quốc thì đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Thật vất vả mới tìm thấy dấu vết, đang muốn lặn xuống tìm, thì đột nhiên cảm thấy cánh tay trầm xuống, quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Tề Hoàn đang ở dưới nước lôi kéo nàng.
Tống Ngọc Tịch nhanh chóng đẩy hắn ra, muốn rời đi, nhưng Tiêu Tề Hoàn vẫn tiếp tục quấn lấy, Tống Ngọc Tịch lại đẩy một lần nữa, rồi chỉ chỉ vào bóng người đang trôi dập dềnh ở phía hạ lưu, Tiêu Tề Hoàn lúc này mới hiểu được, Tống Ngọc Tịch là đang muốn cứu người.
Hai người lấy hơi, vội vàng bơi về phía đó, mỗi người kéo lấy một cánh tay của Lục tiểu thư, Tống Ngọc Tịch kéo Lục tiểu thư đã lâm vào hôn mê nổi lên mặt nước, sau đó thở một ngụm, bơi vòng về phía sau nàng ấy, ghìm lấy cổ, kéo người vào bờ. Tiêu Tề Hoàn thì nâng hai chân của nàng lên, hai người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng thành công kéo người lên bờ.
Sau khi đến bên cạnh bờ, Tiêu Tề Hoàn mới phát hiện, có nhiều thêm một người, đã có một nữ tữ toàn thân ướt sũng nằm nghiêng trên đống gạch đá nhỏ, quanh thân có một vũng nước, hẳn là đã được sơ cứu.
Tống Ngọc Tịch kéo cơ thể gần như sắp gục ngã của mình lên bờ, ấn vào n.g.ự.c và bụng của Lục tiểu thư của Trữ Quốc hầu và nói với Tiêu Tề Hoàn: "Nàng ấy đã bị ngạt thở quá lâu, cần phải thổi khí (thổi ngạt)."
Tống Ngọc Tịch nhìn nhìn hắn, Tiêu Tề Hoàn cho rằng nàng sẽ không làm, nên nói: "Nàng có làm được hay không? Nếu không để ta."
Nói rồi định lại gần, Tống Ngọc Tịch đẩy hắn ra, không chút ngượng ngùng nào mà nâng cằm của Lục tiểu thư lên, thổi mấy hơi vào trong miệng nàng, sau đó lại ấn n.g.ự.c và bụng của nàng ấy vài lần, cuối cùng Lục tiểu thư cũng bắt đầu ho khan, nôn ra không ít nước.
Tống Ngọc Tịch lúc này mới dám ngồi xuống thở dốc, Tiêu Tề Hoàn biết nàng đã kiệt sức, nên muốn tiến lên đỡ nàng, lại bị nàng đưa tay ra ngăn lại, nói: "Ngươi đi nhanh đi, nếu có người trông thấy ngươi ở cùng một chỗ với chúng ta, thì chúng ta có mười cái miệng cũng không thể giải thích được rõ ràng."
Không giải thích được rõ ràng cũng không phải là vấn đề, nói không chừng đến cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Tiêu Tề Hoàn bị nàng đẩy, thì dứt khoát ngồi bệt xuống bên cạnh nàng, sau khi lau mặt một cái, mới lên tiếng: "Không ngờ rằng nàng còn biết bơi! Còn có chuyện gì mà nàng không biết không?"
Tống Ngọc Tịch lại ghé lên người Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công, thăm dò hơi thở của nàng, rồi đặt nàng ấy nằm thẳng, nàng không thích trả lời vấn đề này của Tiêu Tề Hoàn. Tiêu Tề Hoàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, bờ môi cũng tím tái lại vì lạnh, thân thể nhỏ như vậy, lại không màng nguy hiểm, liên tiếp cứu hai người liền, một cô nương tốt như vậy hắn thật sự không muốn buông tay.
Sau khi nhấp nhấp môi liền nói: "Hai năm qua, ta gửi cho nàng nhiều thư tín như vậy, vì sao nàng một phong cũng không hồi âm?"
Tống Ngọc Tịch đang ấn ấn Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công, trong bụng dường như còn có nước, nàng nghe xong lời của Tiêu Tề Hoàn thì ngẩng đầu lên hỏi: "Thư gì?"
Tiêu Tề Hoàn hai mắt tỏa sáng: "Nàng không biết? Hai năm qua ta viết ít nhất cũng 30 phong thư, nhưng mỗi một phong đều như đá chìm đáy biển..." Nói đến đây, hắn có vẻ nghĩ tới điều gì đó, quay mặt sang một bên, thở ra một hơi, nhíu mày thất thần: "Rõ ràng nàng... cũng không biết?"
Sau khi Tống Ngọc Tịch xử lý tốt cho hai người, thì nói với Tiêu Tề Hoàn: "Ngươi đi nhanh đi, lát nữa sẽ có người đi qua đây, ngươi ở lại là muốn hại chúng ta sao?"
Nàng cũng không muốn bị đưa đến phủ Định Vương phủ làm thiếp.
Tiêu Tề Hoàn vẫn chưa trả lời, thì chợt nghe thấy một giọng nam truyền đến từ sau bụi hoa: "Đã đến lúc nào rồi, mà các ngươi vẫn còn có thể nói chuyện phiếm?"
Tiêu Tề Dự đi ra từ sau bụi hoa, trong tay cầm vài bộ xiêm y khô ráo, trông thấy Tống Ngọc Tịch toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, thì lập tức đi qua kéo nàng lên, quấn xiêm y quanh người nàng. Nếu không phải còn có người, thì hắn thật sự rất muốn ôm nàng vào lòng. Nữ nhân này thật đúng là điên rồi, vào thời khắc nguy hiểm như vậy, mà vẫn còn muốn đi cứu người, một lần rơi xuống nước, thì nàng thật sự cho rằng mình là đại lực sĩ bất khả chiến bại sao?
Trời mới biết lúc hắn biết được nàng rơi xuống nước, cả trái tim giống như bị khoét đi, phát điên mà cho người đi tìm, vừa hay tin nàng cứu được một người ở chỗ này, hắn liền vội vàng chạy tới, sợ nàng xảy ra vấn đề gì.
Tiêu Tề Hoàn đứng lên khỏi mặt đất, lạnh lùng nhìn Tiêu Tề Dự, trầm giọng nói:
"Là hoàng huynh, đúng không? Chặn thư tín của ta, không để cho nàng thấy, có phải là huynh hay không?"
Tiêu Tề Dự mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, lạnh lùng trả lời một câu: "Là ta."
"Vì sao?" Tiêu Tề Hoàn không thể tin nổi, nhìn huynh trưởng nhà mình.
Tiêu Tề Dự không muốn nói nhảm với hắn, không kiên nhẫn mà trả lời một câu: "Ngươi còn hỏi vì sao? Còn không nhìn ra được sao?"
Tiêu Tề Hoàn bị những lời này của Tiêu Tề Dự làm cho chấn động. Hắn kinh ngạc nhìn vào bàn tay của Tiêu Tề Dự đang đặt trên bờ vai của Tống Ngọc Tịch, mà Tống Ngọc Tịch cũng không có bất kỳ phản kháng nào. Hình ảnh hai người đứng chung một chỗ, khiến đôi mắt và cả trái tim của Tiêu Tề Hoàn đau đớn.
Tống Ngọc Tịch không muốn cho Tiêu Tề Hoàn hi vọng, cho nên cũng không từ chối sự thân cận của Tiêu Tề Dự, hi vọng Tiêu Tề Hoàn có thể thấy được rõ ràng, sau này sẽ không ôm bất cứ kỳ vọng gì với nàng. Mặc dù hiện tại hắn sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng so với việc cứ dây dưa với hắn sẽ tốt hơn gấp trăm lần, sau khi vết thương được chữa lành, sẽ an ổn mà cưới vợ sinh con yên bề gia thất.
Về phần có cưới Tống Ngọc Thiền hay không... thì hiện tại Tống Ngọc Tịch đã không còn quan tâm.
Nếu là thời điểm trước khi nàng rơi xuống nước, nàng còn có chỗ thương tiếc đối với Tống Ngọc Thiền, thì kể từ nay về sau, điểm thương tiếc này đã không còn sót lại chút gì rồi! Vì ích lợi của mình, vì sợ nàng áp đảo danh tiếng của mình, mà nàng ta có thể hợp lực với Kỷ Uyển Ninh, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t muội muội của mình! Còn không tiếc tìm thêm hai người vô tội chôn cùng!
Đúng vậy, Tống Ngọc Tịch các nàng sở dĩ bị rơi xuống nước, tất nhiên không thể không liên quan đến Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh. Tuy nhiên, hai người bọn họ cùng lắm là đồng lõa, người chân chính ở sau lưng chính là Hoàng hậu.
Lúc trước sau khi nàng nhảy xong một khúc trống bốn mặt, thì có một khoảng thời gian trống. Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh được Hoàng hậu triệu đến trên đài, nói chuyện một hồi lâu.
Nếu như Tống Ngọc Tịch thật sự là tiểu cô nương mười ba tuổi, thì nàng khẳng định không thể hiểu được tầng quan hệ này, nhưng nàng không phải, nàng có tư duy cẩn thận chín chắn của người trưởng thành, lập tức nàng đã nghĩ ra.
Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh cùng lắm là người đưa ra kế hoạch này, bởi vì đây là ở trong cung, hai người bọn họ tuy nói có thân phận quý trọng, nhưng cũng không có bản lãnh có thể mua được ma ma chèo thuyền của các nàng, cho nên, sau khi bọn họ đưa ra kế hoạch, nhất định là có người dọn đường thực hiện thay hai người bọn họ. Mà ở trong hậu cung, người có thể lập tức đưa ra phản ứng nhanh chóng như vậy, nói cách khác là người có năng lực thực hiện một kế hoạch lớn như vậy mà không gây kinh động bất cứ ai, thì ngoại trừ Đế hậu, những người khác chưa chắc có thể làm được.
Mà Hoàng đế không có lý do để g.i.ế.c nàng, chỉ có Hoàng hậu, bà ta là một nữ nhân hay ghen, điều này Tống Ngọc Tịch ở kiếp trước đã từng nghe nói qua. Nếu như bà ta sinh ra địch ý đối với mình, thì sau khi nghe Tống Ngọc Thiền bọn họ đưa ra kế hoạch, rất có thể bà ta cứ thuận thế mà làm.
Việc nàng và hai vị tiểu thư rơi xuống nước, chính là kế hoạch của hai người bọn họ! Bọn họ muốn lợi dụng kế hoạch này, g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, cho nên lúc phân thuyền, mới cố ý lưu lại hai vị thứ nữ không quá quan trọng đến thuyền của nàng... Hành vi ác độc như vậy, Tống Ngọc Tịch không thể nào chịu đựng được.
Bọn họ đến mạng của nàng cũng muốn hại, nàng còn cần phải khách sáo với bọn họ sao? Thù này không báo không phải là quân tử, các nàng bất nhân, thì sau này cũng đừng trách nàng bất nghĩa!
Dường như nghe thấy tiếng bước chân từ cách đó không xa, Tống Ngọc Tịch tránh khỏi tay của Tiêu Tề Dự, sau đó đưa trả lại y phục trên người cho hắn, gương mặt lạnh xuống, nói với hai nam nhân:
"Nếu các ngươi muốn mạng của chúng ta, thì cứ tiếp tục lưu lại!"
Ba nữ nhân từ dưới nước bò lên, lại ở cùng một chỗ với hai nam nhân, cho dù hai nam nhân này có là thân phận gì đi chăng nữa, thì thanh danh của ba nữ nhân này tuyệt đối không giữ được nữa.
Tống Ngọc Tịch thấy Tiêu Tề Hoàn còn không đi, thì đi qua đẩy hắn về phía mép, chỉ nghe thấy Tống Ngọc Tịch nói: "Ngươi là trực tiếp xuống nước, hay muốn thế nào? Người bên ngoài nếu có hỏi thì cầu ngươi giữ được lý trí, đừng nói gì dính dáng đến ta."
Tiêu Tề Hoàn không nói gì, Tống Ngọc Tịch nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, thì lập tức đẩy Tiêu Tề Hoàn xuống nước, nhìn vào đôi mắt đen láy tràn đầy tuổi trẻ của hắn, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn ngươi đã nhảy xuống cứu ta."
Tống Ngọc Tịch cảm động là không sai, tình cảm Tiêu Tề Hoàn dành cho nàng thật sự là không ai bằng, thế nhưng nàng lại không cho hắn được tương lai mà hắn muốn. Cho dù không có Tống Ngọc Thiền, hắn cũng nên lấy một cô nương tốt, không nên hao phí thời gian cùng tình cảm lên người của nàng.
Sau khi Tiêu Tề Hoàn rời đi, Tống Ngọc Tịch nhìn Tiêu Tề Dự, trong ánh mắt dường như đang nói "Ngươi đã hài lòng chưa". Tiêu Tề Dự muốn lại gần ôm lấy nàng, nhưng lại bị Tống Ngọc Tịch đẩy lui về sau hai bước, chỉ nghe nàng cắn răng nói: "Ngưởi rốt cuộc là có đi hay không? Ta đời trước chính là vì thanh danh mà mỏi mệt, thống khổ cả đời, đời này, người còn muốn tiếp tục khiến ta thống khổ hay sao?"
Tiêu Tề Dự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xen lẫn tức giận của nàng, biết lời nói này của nàng cũng không sai, kiếp trước, nàng hoàn toàn bị thanh danh hại đến mệt mỏi, mới có kết cục như vậy, cho nên kiếp này, cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa. Thở dài một hơi, cầm xiêm y vốn định để cho nàng khoác, chui vào một con đường nhỏ ở bên cạnh.
Ngay tại một khắc hắn rời đi, thì liền có mấy cung nữ đi ngang qua, bị Tống Ngọc Tịch gọi lại. Tống Ngọc Tịch nói rõ thân phận, để mấy cung nữ cởi áo ngoài phủ thêm cho nàng và hai vị tiểu thư, sau đó lại phái người đi Trữ Tú Cung báo tin. Không đầy một lát sau, thì có mấy người ma ma và cung nữ chạy tới, cầm chăn cùng lò sưởi tay, đưa ba cô nương vừa bị rơi xuống nước về Trữ Tú Cung.
Hai cô nương tỉnh lại ở trong phòng, còn cảm thấy chuyện rơi xuống nước như một cơn ác mộng, hai người đều nhớ rõ mình ở trong nước giãy dụa như thế nào, được người cứu lên ra sao, làm sao mà lại mất đi ý thức, chỉ mơ mơ màng màng biết là do chính Tống Ngọc Tịch cứu các nàng. Sau khi hai người đỡ hơn, thì lập tức kéo cơ thể còn bệnh đi tìm Tống Ngọc Tịch nói lời cảm tạ.
Không ngờ, Tống Ngọc Tịch bởi vì mất sức, thân thể không chịu nổi, vừa trở lại trong phòng thì toàn thân nóng lên, phát sốt, hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng thỉnh thoảng trong miệng gọi nương. Thái y bẩm báo tình hình này cho Đế hậu, Hoàng hậu không nói gì, ngược lại là Hoàng đế thấy thương xót, trực tiếp hạ lệnh, nói:
"Tống Thất tiểu thư có công cứu người, bây giờ bị bệnh muốn gặp mẫu thân, trẫm đặc xá cho nàng không cần tham gia tuyển tú ngày mai, trực tiếp đưa về phủ Trấn Quốc công trị liệu cho thích đáng, đợi nàng sau khi khỏi bệnh, thì lại nhập cung tiếp nhận phong thưởng."
Sau khi mệnh lệnh này của Hoàng đế được truyền xuống, Tống Ngọc Tịch được kiệu tám người nâng ở trong cung đưa về Tống gia, theo sau là sáu vị thái y của Thái y viện.