Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 112




Nhịp trống đánh vào mép trống của bốn cô gái vô cùng nhanh, lập tức làm cho mọi người cảm nhận được giống như tiếng mưa rơi tí tách. Mũi chân của Tống Ngọc Tịch điểm lên trống, lồng với tiếng trống dồn dập xung quanh chậm rãi hòa tan. Nàng chuyển động, từ bên trên đánh xuống cạnh trống ở bên phải, phát ra tiếng vang mạnh mẽ, tiếng trống dồn dập, rồi lại chậm rãi, khí thế hào hùng.

Tống Ngọc Tịch bay nhảy ở trên trống, làm té nước lên trống, mượn lực rung từ mặt trống, làm cho bọt nước b.ắ.n lên càng thêm sinh động, lụa đỏ của dùi trống chuyển động ở bên trên trống khiến người xem lóa mắt. Tứ diện thủy cổ (Trống nước bốn mặt) này là năm đó Tống Ngọc Tịch sáng tạo ra, vốn là để Lý Trạm thích nàng, nhưng cho dù nàng nhảy hay múa, thì Lý Trạm vẫn giống như trước không coi trọng người vợ này là nàng, mà vẫn lưu luyến trong phòng của thiếp cả ngày lẫn đêm...

Bây giờ nhảy điệu vũ này, người và vật đã không còn, tâm trạng của Tống Ngọc Tịch cũng khác trước, người ngày xưa nịnh nọt, hôm nay đã không còn quan hệ, chỉ có điều hôm nay vì để hợp với tình hình, toàn bộ được biểu diễn ở trên nước, nên nàng mới nhớ tới một đoạn khiêu vũ này.

Mỗi bước đi của Tống Ngọc Tịch đều có thể mang theo tiếng trống trầm bổng khác nhau, từng bước chân nhảy múa, dải lụa đỏ trên tay dồn dập đánh vào mặt trống, như hoa như lá, như sống núi trùng điệp, như chao lượn giữa bầu trời, có khí thế của cuồng phong cuốn bay lá, lại có sự uyển chuyển như hoa rơi xuống bùn, lại phối hợp với vũ bộ dứt khoát của Tống Ngọc Tịch, khiến cho ngay cả ti trưởng của nhạc đình ti cũng ngồi xem không chớp mắt.

[1] gốc khinh vũ phi dương: nhảy múa giữa không trung

Tiếng trống dần dần lắng xuống, trong lòng ai cũng cảm thấy hụt hẫng, vẫn chưa thỏa mãn.

Tinh Đức Đế dẫn đầu vỗ án tán thưởng: "Hay! Nhảy rất hay! Tiếng trống khí thế hào hùng, không thua tiếng trống trận, rất có khí thế chấn động núi rừng, thưởng, thưởng lớn!"

Tống Ngọc Tịch đã từ phía trên trống đi xuống, làn váy phía trên lại không có một vệt nước nào, bàn chân bị làn váy che lấp, có thể nhẹ nhàng khiêu vũ trên nước như thế đúng là hiếm thấy. Hoàng hậu thấy Hoàng Thượng ưa thích, thì cho dù cảm thấy vũ điệu này hay, thì trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

Thế nhưng Hoàng thượng đã ban thưởng, thì bà là Hoàng hậu nhất định cũng phải ban thưởng, đưa tay ra với Vương Tân, Vương Tân liền ngâm xướng Đế hậu ban thưởng, mà Cảnh Dương công chúa đang ngồi trên thuyền cũng không nhịn được đứng dậy vỗ tay, bước lên đài, xoay hai vòng xung quanh trống bốn mặt, sau đó mới đi đến trước người Tống Ngọc Tịch, nói:

"Vũ điệu này của ngươi thật mới lạ, làm sao có thể nghĩ ra được? Phụ hoàng mẫu hậu thưởng, ta cũng muốn thưởng." Quay người đi hai bước, lại quay trở lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi tên là gì nhỉ?"

"Hồi công chúa, dân nữ Tống Ngọc Tịch."

Cảnh Dương công chúa thoải mái cười nói: "Tốt, ta đã nhớ ngươi rồi, ta sẽ có ban thưởng lớn."

Tống Ngọc Tịch bình tĩnh hành lễ tạ ơn: "Tạ ơn công chúa."

Cảnh Dương công chúa cảm thấy dung mạo của Tống Ngọc Tịch quá đẹp, không hiểu sao người nhà họ Tiêu đều thích người có ngoại hình đẹp, Cảnh Dương công chúa cũng không ngoại lệ, xách theo làn váy chạy tới trên đài của Đế Hậu, ở bên tai Hoàng hậu nói một hồi, chính là thương nghị về chuyện ban thưởng. Vương Tân ở dưới đài chạy một phen, lúc này mới gom được hết ý chỉ, ghi chép lại, rồi mới ngâm xướng:

"Hoàng Thượng ban thưởng vải đoạn tám thất, vàng bạc hai khay, Ngọc Như Ý một đôi. Hoàng hậu nương nương ban thưởng áo tơ thêu chỉ vàng một bộ, do Y Cục cắt may; Cảnh Dương công chúa ban thưởng trang sức trân châu một bộ, vòng tay phỉ thúy hai chiếc..."

Mọi người vốn tưởng rằng ban thưởng đến đây là hết, nhưng lại thấy Vương Tân thêm vào một câu: "Thái tử điện hạ ban thưởng, á... giày thêu... một đôi."

Rất rõ ràng, ban thưởng của Thái tử điện hạ làm cho vị đại nội tổng quan đã từng trải qua sóng to gió lớn này cũng có chút... xấu hổ.

Tống Ngọc Tịch giương mắt nhìn Tiêu Tề Dự, chỉ thấy hắn thần sắc lạnh nhạt ngồi uống trà, cả người toát ra sự lạnh lùng khiến người khác không dám thân cận. Ở bên ngoài, Tiêu Tề Dự giả tbộ vẫn rất thành công, cao ngạo lạnh lùng, đúng chuẩn hình tượng một Thái tử quyền cao chức trọng lạnh lùng xa cách.

Đã được ban thưởng thì phải tạ ơn, sau khi Tống Ngọc Tịch hành lễ tạ ơn, không một tiếng động quay trở về trên thuyền. Sau khi Cảnh Dương công chúa nhìn Tống Ngọc Tịch trở về, mới nói với Hoàng hậu:

"Mẫu hậu, đây là lần đầu tiên con thấy Thái Tử ca ca săn sóc như vậy đấy. Cô bé kia thật là xinh đẹp."

Hoàng hậu cau mày liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Xinh đẹp thì sao? Quan trọng nhất vẫn là phải có thân phận cao quý."

Cảnh Dương công chúa không dám đối chọi với bà, nhưng trong lòng lại thấy không phục. Thẩm phi và Lệ phi mà phụ hoàng sủng ái nhất, tất cả đều là đại mỹ nhân thế gian hiếm thấy, còn những không được sủng ái, đều là những người không mấy xinh đẹp, theo nàng thấy, nữ hài tử xinh đẹp, là rất có lợi.

Ngược lại hiện tại Hoàng hậu cũng không để tâm tại sao Thái Tử lại ban thưởng một đôi giày cho một cô nương, dù sao cũng không phải là người có thân phận cao, cho dù Thái Tử thật sự nhìn trúng, nạp làm thiếp cũng không vấn đề gì. Nhưng hiện tại bà chỉ muốn biết, Hoàng đế có bị tiểu hồ ly kia câu mất linh hồn nhỏ bé đi hay không! Trong lòng bà càng cảm thấy chán ghét đối với cô nương Tống gia kia.

Mà Tống Ngọc Tịch giờ khắc này cũng không có thời gian suy nghĩ xem mình đã rước hận từ bao nhiêu người, bởi vì kể từ khi nàng quay trở lại thuyền, cũng cảm giác được sắc mặt của các tú nữ trên thuyền khi nhìn nàng cũng có chút không đúng, loại ánh mắt ghen ghét xen lẫn chán ghét này, Tống Ngọc Tịch ở kiếp trước cũng thấy không ít, sớm đã là cưỡi xe nhẹ đi đường quen (quen thuộc), nên cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Nàng lạnh lùng đảo mắt liếc nhìn Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh, chỉ thấy hai người đều là vẻ mặt hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vương Tân đưa đến cho Tống Ngọc Tịch giày thêu do Thái tử ban thưởng, cũng không phải là loại quý giá, chỉ là một đôi giày thêu bình thường, cộng thêm một đôi vớ mới tinh. Sau khi Tống Ngọc Tịch tạ ơn ban thưởng, thì đưa mắt nhìn lại chỗ ngồi của Tiêu Tề Dự ở đằng xa, nhưng không biết hắn đã rời đi tự lúc nào, mà cũng chẳng biết là đi đâu.

Các tú nữ nhao nhao muốn Tống Ngọc trước tiên chuyền giày thêu cho mọi người cùng xem, không ai là không khen ngợi sự chu đáo của Thái Tử điện hạ. Tuy ghen ghét là có, thế nhưng tú nữ ở đây đều có thân phận tốt hơn so Tống Ngọc Tịch, có chút thậm chí còn đang hối hận, tại sao mình lại không lên đài biểu diễn tiết mục ướt vớ ướt giày, để Thái tử điện hạ cũng đưa cho mình một đôi giày...

Sau một hồi, Hoàng hậu triệu mấy tú nữ quen biết lên đài nói chuyện. Cảnh Dương công chúa liền trở về thuyền, chủ động tìm Tống Ngọc Tịch nói chuyện, hỏi nàng rất nhiều về chuyện khiêu vũ trống nước bốn mặt, ngoài ra còn có trưởng ti của nhạc đình ti đến bàng thính, dường như là muốn thảo luận chuyện này với Tống Ngọc Tịch.

Sau khi thoải mái nói chuyện một lúc, thì Cảnh Dương công chúa đích thân dẫn đầu các tú nữ chèo thuyền du ngoạn Thính Phong Hồ. Thính Phong Hồ là hồ nước lớn nhất trong cung, bên trên trồng hoa sen xanh trải dài năm dặm, khung cảnh vô cùng tươi mát.

Tống Ngọc Tịch cũng không cậy mạnh, mà lập tức tìm một chỗ đổi lại giày và vớ mới, lòng bàn chân thoáng cái đã khô ráo trở lại, ấn tượng đối với Tiêu Tề Dự chớp mắt đã được kéo lại hai phần, dù sao loại cảm giác được sủng ái trong âm thầm này... rất tuyệt đấy.

Hai mươi tú nữ, cộng thêm ba vị công chúa, tổng cộng chia ra sáu thuyền, mỗi thuyền ba người, mỗi đầu thuyền và đuôi thuyền có hai vị ma ma phụ trách chèo thuyền. Tống Ngọc Tịch cùng hai thứ nữ thế gia khác đương nhiên là bị bỏ rơi ở cuối cùng, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không để ý.

Hai thứ nữ thế gia kia, một người là Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công, một người là Lục tiểu thư của phủ Trữ Quốc hầu, đối với Tống Ngọc Tịch, ngoại trừ cảm thấy nàng có chút muốn thể hiện thái quá, thì ngược lại cũng không có thâm cừu đại hận gì, cũng không có ý muốn nhăn mày nhăn mặt với Tống Ngọc Tịch. Nhóm ba người lên thuyền, hai vị ma ma ngồi ở bên trong, hai tiểu thư thứ nữ ngồi ở mũi thuyền, cho nên Tống Ngọc Tịch chỉ có thể ngồi ở đuôi thuyền. Đội thuyền chậm rãi đi về phía trước, du lãm hai bờ sông xanh tươi, mặt hồ xanh biếc. Tống Ngọc Tịch nhìn làn nước trong vắt, Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công nhìn nhìn nàng, nói:

"Thật khó có cơ hội được đến gần mặt nước thế này, hay chúng ta thử thò tay sờ xem sao, dù sao cũng không có người trông thấy chúng ta vén tay áo."

Lục tiểu thư phủ Trữ Quốc hầu có vẻ nhát gan, nên vẫn còn do dự, ngược lại Tống Ngọc Tịch lại hưởng ứng trước, nói: "Ta đang có ý đó."

Tam tiểu thư mỉm cười với Tống Ngọc Tịch, sau đó liền đánh bạo vén tay áo lên, đưa tay chạm vào mặt nước, cảm nhận nước hồ trong vắt và mát lạnh. Tống Ngọc Tịch cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, lúc trước sau khi biết mình bị Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh tính toán, thì quả thực nàng đã muốn trực tiếp đứng lên xé mặt các nàng, nhưng kiêng kị mặt mũi của Tống gia, nên cũng không tốt để thể hiện ra mặt, cho nên trong lòng vô cùng buồn bực, bây giờ chạm được vào làn nước xanh biếc, phiền muộn cũng được giải hơn phân nửa.

"Các tiểu thư hãy ngồi vững, phía trước là vòng cua gấp, dưới nước có đá ngầm."

Vừa thấy ma ma mập mạp ngồi bên trái nói như vậy, Tống Ngọc Tịch liền giương mắt nhìn lên, thì thấy năm chiếc thuyền phía trước đã không thấy đâu, ở bên phải phía trước, quả nhiên có một chỗ cua gấp, nước chảy cũng có vẻ xiết hơn. Lúc này ba cô nương thu tay về, Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công còn đưa cho Tống Ngọc Tịch một chiếc khăn sạch để Tống Ngọc Tịch lau tay.

Thật ra tình bạn giữa những nữ hài rất dễ phát triển, một chiếc khăn, một hành động, thậm chí đôi khi chỉ là một ánh mắt, cũng có thể trở thành lý do để các thiếu nữ kết thân. Tống Ngọc Tịch hiếm khi nhận được lòng tốt của người cùng lứa tuổi, cho nên trong lòng thấy cảm kích, sau khi nhận lấy thì lên tiếng nói cảm ơn.

Thuyền đi tới chỗ cua gấp, vốn cũng không cảm thấy thân thuyền có vấn đề, thế nhưng hai vị ma ma bất ngờ đứng lên, hét lớn: "Ôi chao, không xong rồi, thuyền đụng vào đá ngầm rồi."

Nói xong, hai người vội vàng khua tay múa chân, thuyền vốn là thuyền nhỏ, lại đúng chỗ chảy xiết, hai vị ma ma thân người rất lớn, hai người khẽ động, thân thuyền theo đó bắt đầu mãnh liệt đung đưa, ba vị cô nương đều bị liên lụy ngồi không vững.

Ngược lại Tống Ngọc Tịch cũng còn khá tốt, chỉ cảm thấy hành vi của hai người ma ma này quá kỳ quái, thuyền vốn cũng không tròng trành, nhưng hai người bọn họ lại cứ hoảng sợ như vậy, di chuyển trái phái, mới khiến cho thuyền bắt đầu lay động kịch liệt. Nhưng hai vị cô nương cũng không bình tĩnh như Tống Ngọc Tịch, bị dọa sợ đến mức hoa dung thất sắc, bị hai vị ma ma ảnh hưởng dẫn đến hoang mang mà bắt đầu hành động loạn xạ.

"Đừng nhúc nhích, thuyền sắp lật."

Tống Ngọc Tịch chưa kịp nói xong, đã cảm thấy thân thuyền nghiêng về một bên, ba tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, mấy cánh tay cộng lại còn không to bằng đùi thô của hai vị ma ma, thì làm sao có khả năng ổn định thuyền, cho nên từng người lần lượt ngã vào trong nước.

Hai vì ma ma nhìn thoáng qua nhau, sau đó một người trong đó nhảy xuống nước, nhìn giống như là muốn cứu người, vị ma ma còn lại thì cầm lấy mái chèo, chèo ra khỏi chỗ cua, đuổi theo thuyền ở phía trước, lớn tiếng kêu lên:

"Không ổn rồi, mấy vị tiểu thư bị rơi xuống nước, mau tìm người đến cứu! Người đâu mau lên!"

Thuyền ở phía trước đã đến bên cạnh bờ, đã qua dòng chảy xiết được một đoạn ngắn, có thể đến vườn hoa Lăng Thiên, cũng là một nơi tham quan khi đi du thuyền, đương nhiên là muốn lên bờ du lãm một phen. các cô nương vẫn còn đang rời thuyền, thì nghe thấy tiếng ma ma ở phía sau, ma ma bên người Cảnh Dương công chúa lập tức vừa tiến về phía mép nước vừa hỏi:

"Ai rơi xuống nước?"

"Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công, Lục tiểu thư của phủ Trữ Quốc hầu, còn có Thất tiểu thư của phủ Trấn Quốc công! Lúc đi vào dòng chảy xiết, các vị tiểu thư bị kinh hách, thuyền thiếu chút nữa lật ngược, Tôn ma ma đã xuống nước cứu người, mau phái thêm người đi tìm kiếm cứu người!" Vị ma ma kia vừa chống thuyền, vừa hướng phía bờ hô lên.

Cảnh Dương công chúa cũng đã nghe được lời này, Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh gấp gáp tiến đến, vô cùng sợ hãi: "Công chúa, nhanh cứu, cứu Tịch tỷ nhi nhà ta."

Đang lúc hoảng hốt, thì nghe thấy một giọng nam truyền đến: "Các ngươi nói ai rơi xuống nước hả?"

Định Vương Tiêu Tề Hoàn đột nhiên xuất hiện, sau lưng còn có Hoài Vương cùng Túc Vương, cũng đều nghe tiếng mà chạy đến. Cảnh Dương công chúa nhìn thấy bọn họ, trong lòng cũng không còn khẩn trương như vừa rồi, tiến lên nói: "Nghe nói là Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công, Lục tiểu thư phủ Trữ Quốc hầu, còn có Thất tiểu thư phủ Trấn Quốc công..."

"Là Tống Ngọc Tịch?" Tiêu Tề Hoàn không tin lớn tiếng hỏi.

Cảnh Dương công chúa không đáp lại, là do bị khí thế của Định Vương dọa sợ, nàng ở trong cung, còn chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nên sắp bị dọa khóc rồi. Hoài Vương đi tới, vỗ vỗ gương mặt nàng, nói: "Nha đầu ngốc, đừng khóc, người tới....! Còn không mau xuống nước tìm kiếm cứu người, Thính Phong Hồ nói sâu cũng không sâu, nói nông cũng không nông, để chậm thêm tí nữa là không kịp đâu."

Xung quanh loạn thành một đoàn, ngay lúc cung nhân từng người lao xuống nước, thì thấy một thân ảnh tráng kiện đẩy mọi người ra, không nói hai lời, liền từ trên bờ nhảy xuống nước, cung nhân tinh mắt đã bị dọa sợ càng thêm kinh ngạc:

"Định Vương điện hạ! Định Vương điện hạ nhảy xuống rồi!"