Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 11




Hầu Tử vẫn tiếp tục lải nhải: "Lần trước tớ xin lỗi cậu và Thẩm Thành về vụ tiệm net. Tớ muốn mời các cậu ăn bữa cơm để tạ lỗi, nhưng Thẩm Thành thì cậu biết rồi đấy, người ta lạnh lùng quá, tớ cũng không dám mời. Cậu nói xem..."

Giản Thời Ngọ cất bài kiểm tra vào, nhìn Hầu Tử, giọng điệu thay đổi: "Đi."

Hầu Tử tròn mắt: "Đi đâu?"

"Đến lúc cậu trả ơn rồi!"

"......"

Ban đêm, bầu trời đầy sao. Thời đại này chưa phổ cập internet, TV phải dùng chảo lớn để bắt tín hiệu. Trên đường phố rất đông người, trước các siêu thị lớn còn treo những màn hình to để quảng cáo, chiếu phim. Người dân mang theo những chiếc ghế nhỏ hoặc đứng trước siêu thị xem phim, bên trong là hình ảnh cô nàng Tử Hà xinh đẹp động lòng người.

Lúc 9 giờ tối, Thẩm Thành từ quán ăn đi về nhà.

Con hẻm nhỏ về đêm ít người qua lại, chỉ nghe tiếng dế kêu, chuột chạy thỉnh thoảng vang lên. Thẩm Thành đi trên đường, đeo ba lô đen, bước chân thong dong. Ở hai bên con hẻm, có vài người đàn ông khoác áo da đen, hút thuốc và chờ ai đó với vẻ mặt không thiện cảm.

Thẩm Thành lạnh nhạt nhìn họ vài lần, rồi tiếp tục đi tới.

Người đàn ông trung niên đứng đầu lên tiếng: "Cậu là con trai của Cao Xán đúng không?"

Thẩm Thành dừng chân, ngẩng mặt nhìn bọn họ. Năm người đàn ông trung niên cao to và khỏe mạnh hơn cậu rất nhiều, nhưng Thẩm Thành vẫn đứng đó, không hề tỏ ra sợ hãi.

"Chậc, bản lĩnh không tệ nhỉ."

Người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc, chậm rãi bước tới, nhướng mày: "Biết tại sao bọn tao tìm mày không?"

Những người đàn ông xung quanh cũng vây lại, bắt đầu nói:

"Mẹ mày nợ bọn tao tiền, biết không?"

"Bà ta nói mày có tiền."

"Em trai, bọn tao không muốn làm khó mày, đưa tiền ra thì bọn tao chim cút liền."

Thẩm Thành lạnh lùng: "Tôi không có tiền."

Người đàn ông trung niên tức giận mắng: "Đừng nói nhảm, không có tiền thì học phí của mày từ đâu ra?"

Thẩm Thành không nói gì, quay đầu định đi về hướng khác, nhưng họ nhận ra ý đồ của cậu, tạo thành một vòng vây, rất hung hãn:

"Em trai nhỏ, nếu không đưa tiền ra thì bọn tao không khách sáo đâu."

"Có phải tiền ở trong ba lô không?"

"Đưa đây xem nào..."

Một người đưa tay định lấy ba lô của Thẩm Thành, Thẩm Thành nhìn chằm chằm vào tay người đó, chuẩn bị tư thế phòng thủ chuyên nghiệp, sẵn sàng phản công. Nếu người kia không đề phòng, chắc chắn sẽ bị một đòn chí mạng. Đúng lúc đó, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc... ——

"Thẩm Thành!"

Một tiếng hô to vang lên từ cuối con hẻm.

Bé bếu đeo cặp chạy tới như cơn gió, đâm thẳng vào người định duỗi tay về phía Thẩm Thành. Cậu dùng sức mạnh và tốc độ của mình để đẩy người đàn ông đó ra, khiến cậu và người đàn ông đều ngã lăn ra đất.

"Ai u..."

Cả hiện trường rối tung lên, không ai biết thằng bé múp míp này từ đâu xuất hiện.

Giản Thời Ngọ nhanh chóng bò dậy, quay đầu nói với Thẩm Thành: "Tớ đã báo cảnh sát rồi, xe cảnh sát đang tới, không phải sợ bọn họ!"

Người đàn ông dẫn đầu tức giận chửi: "Thằng ôn con, tin hay không kao... É!"

Giản Thời Ngọ liên tục dùng cặp sách đập vào mặt hắn, quát: "Ông dám chửi tui, dám chửi nữa xem..."

Khi cảnh sát bắt đầu đến, nghe thấy tiếng còi xe và ánh đèn đỏ xanh lập loè từ xa, những người khác bắt đầu hoảng loạn: "Nhị ca, xe cảnh sát đến rồi."

Người đàn ông dẫn đầu chỉ là người được thuê, không muốn dính dáng tới cảnh sát, nên vội vàng đứng dậy, hậm hực nhìn Giản Thời Ngọ. Hắn định tát cậu một cái nhưng Thẩm Thành nhanh chóng kéo cậu bếu về phía mình, tránh được cú đánh.

Giản Thời Ngọ đâm vào ngực Thẩm Thành, ôm lấy eo hắn.

Tiếng chửi rủa và tiếng bước chân chạy trốn của đám đòi nợ vang lên bên tai. Cậu cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của Thẩm Thành, tươi mát và dễ chịu, mang theo hơi thở của tuổi trẻ. Mùi hương này như gợi lại ký ức xưa cũ, lúc Thẩm Thành vẫn còn bên cậu.

Đang suy nghĩ miên man, giọng Thẩm Thành từ trên đỉnh đầu vang lên: "Nếu cậu không buông ra, tôi sẽ là người động thủ  với cậu đấy."

..!!!

Giản Thời Ngọ xấu hổ rời khỏi vòng tay Thẩm Thành, lui lại hai bước. Vì quá kích động, cậu vấp phải bậc thang và suýt ngã, may mà có cây đèn đường gần đó để dựa vào. Cậu vỗ ngực, trách móc nhìn Thẩm Thành: "Cậu ít nhất cũng nên kéo tớ lại chứ?"

Thẩm Thành cúi xuống nhặt cặp sách lên: "Sao các cậu lại ở đây?"

Giản Thời Ngọ nhận lấy cặp sách: "Tớ và Hầu Tử cùng đến."

Hầu Tử thở hổn hển chạy tới từ xa, tay cầm chiếc điện thoại với ánh đèn đỏ xanh lập loè: "Các cậu không sao chứ?"

Thẩm Thành nhìn vào điện thoại của Hầu Tử, nghe rõ tiếng còi xe cảnh sát từ đó phát r a.

Giản Thời Ngọ cười khờ: "Có tớ ở đây thì có việc gì được."

Hầu Tử thở dốc dựa vào đèn đường, mệt lả: "Thật là làm tớ sợ muốn chết, biết không? Nếu sớm biết là chuyện này, đánh chết tớ cũng không dám làm."

Thẩm Thành nhíu mày, nhìn Giản Thời Ngọ: "Sao hai cậu biết tôi ở đây?"

"Oa, chúng tôi vừa cứu cậu, cậu không cảm động đến rơi nước mắt thì thôi, sao lại còn thẩm vấn tụi tớ?" Giản Thời Ngọ ôm cặp sách, nói đùa để làm dịu không khí: "Chúng tớ tình cờ đi ngang qua và ra tay giúp đỡ thôi."

Hầu Tử cũng phụ họa: "Nếu không có tụi tớ, giờ này cậu đã nguy hiểm rồi."

Dưới ánh đèn đường, bóng Thẩm Thành kéo dài. Khuôn mặt thanh lãnh của hắn trở nên nhu hòa trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lùng, xa cách: "Các cậu chạy đến mà không mang theo cả đầu óc à?"

Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đều ngây ra.

"Hôm nay may mắn họ tin, nếu không thì sao?" Lần đầu tiên Thẩm Thành không còn lạnh nhạt mà giận dữ: "Các cậu đã nghĩ đến hậu quả kia không?"

Sự tức giận mất kiểm soát của Thẩm Thành chỉ trong một chớp mắt, hắn lại bình tĩnh, khoác cặp lên vai, trầm giọng: "Tôi sẽ trả lại nhân tình này."

Nói xong, Thẩm Thành quay người đi vào con hẻm, hướng về nhà.

Giản Thời Ngọ phản ứng lại: "Bọn họ có thể còn chờ phía trước, con đường này giờ rất nguy hiểm, cậu..."

Thẩm Thành dừng bước, Giản Thời Ngọ ngập ngừng không nói tiếp.

Một lúc sau, Thẩm Thành quay lại, đứng trong bóng tối không được ánh đèn đường chiếu tới, Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đứng dưới ánh sáng. Thẩm Thành một mình trong bóng tối, phía sau là màn đêm vô tận như muốn nuốt chửng, hắn mở miệng: "Biết nguy hiểm sao không mau đi?"

Giản Thời Ngọ ngẩn người.

Hầu Tử ấp úng: "Chúng tớ đi rồi cậu phải làm sao, cậu không thể quay lại à..."

Thẩm Thành đứng giữa bóng tối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Tôi có thể quay lại đâu được?"

Dưới ánh đèn, hai người bạn nhìn nhau, im lặng. Với họ, con đường phía trước thật sự rất nguy hiểm, đầy rẫy nguy cơ, nhưng với Thẩm Thành, đó là con đường về nhà. Họ có sự lựa chọn, còn Thẩm Thành thì không.

Trong khoảnh khắc đó, Giản Thời Ngọ hiểu được suy nghĩ của Thẩm Thành. Hắn không phải vô tình, ngược lại, hắn lo lắng những người đó sẽ gây hại cho cậu và Hầu Tử, hắn không thể đi cùng họ, sẽ liên lụy đến bọn họ.

Phải làm sao đây?

Chẳng lẽ thật sự bỏ Thẩm Thành lại một mình sao?

Đầu cậu lại bắt đầu đau lên, Giản Thời Ngọ nóng lòng không yên.

"Tít"

Đèn xe từ xa lóe lên, một chiếc xe dừng lại gần bọn họ, từ trên xe bước xuống chính là Chân Mỹ Lệ.

Nhìn thấy con trai, bà liền đi tới: "Giản Thời Ngọ!"

Giản Thời Ngọ giật mình: "Mẹ?"

"Nhắn tin  không rõ ràng để mẹ phải tới đây đón con, rồi người không biết đi đâu, giờ này là mấy giờ rồi, con muốn chọc mẹ tức lên hả..."

Chân Mỹ Lệ đang mắng thì nhìn thấy Thẩm Thành, bà dừng lại, vẻ mặt tức giận của bà bỗng trở nên kinh ngạc, đứng yên không nói được lời nào.

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Mẹ?"

Chân Mỹ Lệ: "Cậu...  người này là ai?"

"Thẩm Thành." Hầu Tử giới thiệu: "Đây là lớp trưởng của bọn con, học giỏi nhất trường đó dì."

Khác với những đứa trẻ khác, Thẩm Thành khi đối diện với người lớn lại rất lễ phép, hắn nhẹ gật đầu, hơi cúi chào: "Chào dì."

Ánh đèn mờ nhạt, dáng vẻ cúi đầu của Thẩm Thành trong chớp mắt ấy, gương mặt như ngọc của hắn khiến Chân Mỹ Lệ nhớ lại một người trong ký ức. Hình ảnh đó làm cô ngỡ ngàng, suýt nữa bật khóc. Khi Thẩm Thành đứng thẳng lại, cô mới lấy lại tinh thần.

Quá giống.

Sao lại có thể giống đến vậy?

Cô thất thố, nhưng ngay khi tỉnh lại, thái độ của cô đã thay đổi hoàn toàn: "Thẩm Thành đúng không? Dì nhớ ra rồi, có phải con hay giúp con dì làm  bài tập phải không? Thật là đứa trẻ ngoan, dì luôn muốn gặp con. Vừa hay, nhà còn hầm xương sườn, con và Hầu Tử đến chơi nhé?"

Giản Thời Ngọ cảm thấy mẹ mình thật sự rất tài.

Thẩm Thành từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn dì..."

Giản Thời Ngọ và Hầu Tử liếc nhìn nhau, cả hai ngầm hiểu ý.

Hầu Tử dẫn đầu xông tới, ôm chặt lấy Thẩm Thành và nói: "Đừng khách sáo, tay nghề của dì tuyệt lắm, đến nhà chơi đi! Dì ơi, lâu rồi con chưa qua nhà dì, hôm nay con có thể ngủ lại được không?"

Giản Thời Ngọ do dự một chút, nhưng nhớ đến đám người hung dữ vừa rồi và nghĩ đến kiếp trước Thẩm Thành bị xa lánh ở trường, cậu cắn răng một cái tiến lên kéo Thẩm Thành: "Đi thôi, tớ đói rồi. Tớ nói cậu nghe, mẹ tớ làm thịt kho tàu với xương sườn ngon tét cái nách, cậu chắc chắn sẽ thích."

Có lẽ, cậu thật sự nên giữ khoảng cách với Thẩm Thành, nhưng cậu đã tới đây, đã cứu Thẩm Thành khỏi đám người đó. Đây là một quyết định bốc đồng, có thể cậu không nên làm như vậy.

Mà cậu vốn là một đứa trẻ bốc đồng và không phải lúc nào cũng nghĩ thông suốt.

Nhưng hôm nay, ngay giờ khắc này, cậu muốn kéo Thẩm Thành đi cùng, bất kể kết quả ra sao.