Hạ Bối loạng choạng bước vào phòng khách sạn đối diện với màn đêm bao trùm không gian tĩnh lặng cơ thể đổ đầy mồ hôi hơi thở dồn dập, đầu đau như búa bổ từng chuyện từng chuyện cứ hiên ra ngay trước mắt cô
....!
Lục Cảnh Thâm đứng trước mặt cô nở nụ cười tà mị
" Bé nhím đừng nên chĩa những chiếc gai nhọn về phía tôi chứ "
" Tôi không phải là nhím "
" Không phải sao, nhưng tôi thấy em lại chĩa những chiếc gai nhọn kia về phía tôi kìa "
Tức giận đến nỗi không muốn cãi nhau với anh tập trung mà làm việc
....!
Khương Mễ đưa cho cô một bịt thuốc bổ giả vờ quan tâm nói
" Đây là thuốc bổ cô dùng đi, trước đây khi mang thai Tô Đàm tôi cũng hay buồn nôn đến nỗi không ăn được gì uống này vào sẽ tốt cho cô và đứa bé trong bụng hơn "
Hạ Bôi ngây ngơ không biết đó là bẫy nên đã vui vẻ nhận lấy còn chân thành cảm ơn nữa chứ
....!
Hàn Lãnh đứng trước giường cô không ngừng trách mắng
" Đồ cái thứ vô dụng không làm được tích sự gì cả đến ngay cả con cũng không bảo vệ được thì làm được cái gì cơ chứ "
Tuyệt vọng nằm trên giường nước mắt không ngừng tuông rơi
....!
Trong phòng siêu âm bác sĩ vui vẻ chỉ vị trí của em bé cho cô và Lục Cảnh Thâm cùng biết
" Đây là con của hai người, là con gái xin chúc mừng "
Nhìn gương mặt hạnh phúc của hai người khi nhìn vào đứa bé đang dần lớn lên trong bụng cô mà lòng đầy rạo rực đến khi ra khỏi phòng khám rồi anh vẫn cầm lấy tấm hình siêu âm ra nhìn cứ như là một đứa trẻ vậy
" Đáng yêu thật, tôi sẽ đặt cho con bé Tố Ngọc viên ngọc trong sáng không vướng bụi trần "
....!
Hạ Bối ngồi trên vũng máu, bàn tay chạm vào nơi làn nước đỏ tươi kia nước mắt không ngừng tuông rơi trong tuyệt vọng
" Con ơi...!"
Bỗng dưng hơi ấm xuất hiện bao bộc lấy cô, Hạ Bối không tự chủ được mà đánh vào lưng anh gàu khóc nức nở
" Con của em...!con của em...!"
....!
Mọi thứ quá sức chịu đựng của cô khiến cô loạng choạng bước đi đến bàn làm việc quơ hết mớ giấy tờ xuống sàn gàu lên
" Tại sao...? Tại sao...?"
Cô hét lớn tự hỏi chính bản thân mình, tại sao lại cho cô nhớ đến đoạn kí ức thương tâm này tại sao lại cho cô nhớ đến khoảng kí ức hạnh phúc duy nhất của kiếp trước.
Đã quên rồi sao không cho cô quên hết đi tại sao lại để cô nhớ lại
" Được, anh sẽ đi cùng em "
Bỗng dưng giọng nói ấm áp vang lên trong đầu cô, là giọng nói trầm ấm mang theo chút chua sót không biết rõ là sẽ đi đâu về đâu nhưng cô hiểu rõ anh ấy nguyện cùng cô bước đi trên con đường đau đớn này
Nhờ giọng nói nấy khiến cho cô trở nên bình tĩnh lại, nếu như kiếp trước hai người là nghiệt duyên thì bây giờ nó chính là lương duyên tuyệt đẹp nhất
Bên ngoài Đồng Lệ Ái vô cùng lo lắng, vừa đến nơi thì Hạ Bối liền nhốt mình vào trong phòng còn nghe tiếng gàu thét và tiếng đổ vỡ cô không biết họ đã nói gì với nhau nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho Hạ Bối mất kiểm soát thế này
" Bối Bối...!cậu bình tĩnh lại đi...!Bối Bối...!"
Cô cầm lấy chìa khoá dự phòng định mở của thì Hạ Bối ở phía bên trong lại mở của ra, nhìn gương mặt thất thần này, nước mắt lăng dài trên má, nhìn vào bên trong mọi thứ lộn xộn ngổn ngang.
" Bối Bối rốt cuộc xảy ra chuyện gì "
" Mình nhớ rồi, người đã rắp tâm hãm hại con mình "
Cô nhanh chống lao ra bên ngoài như muốn tìm kiếm thức gì đó, Lệ Ái ở phía sau cố gắng đuổi kịp cô lấy khăn trùm người cô lại, dù không biết cô muốn đi đâu nhưng trước tiên phải chiều theo ý cô đã
Leo lên xe taxi, cô vẫn chưa dám cởi khăn trùm ra
" Quý khách muốn đi đâu "
Lệ Ái căn bản không biết cô muốn đi đâu nên đã nhìn về phía cô
" Đi...!đi đến đường C "
" Được "
Trên đường cô không ngừng sắp xếp lại mọi thứ, từ chuyện cô xảy ra quan hệ với ai và mang thai cho đến chuyện cô bị Khương Mễ hãm hại, suy cho cùng thì bà ta vẫn chưa dừng lại để hại mẹ con cô quả thật là long tham không đáy mà
Đến đường C, Hạ Bối nhanh chống bước xuống xe luồng vào chỗ đông người đến khi Lệ Ái quay lại chỉ còn thấy chiếc khăn trùm mới phản ứng lại vội vàng đuổi theo
Bầu trời bỗng thay đổi, tia chớp bắt đầu xuất hiện gầm lên như tiếng lòng của cô vậy, vừa đi vừa nhớ về quá khứ
Anh và cô đứng trên cầu nhìn ngắm thành phố thời tiết lúc đó cũng như thế này âm u và buồn bã, ném một bông hoa xuống dòng nước nhìn nó trôi đi
" Bé nhím à, bây giờ nơi này chính là nhà của con chúng ta, con chúng ta sẽ được đi theo dòng nước đi khắp nơi mà con bé muốn.
Em thấy có được không?"
Cô lúc đó ngồi trên xe lăn, không nói không cười cứ như người mất hồn vậy nhìn xuống dòng nước tưởng tượng ra con gái đang cười chào tạm biệt
Hạt mưa từng chút từng chút rơi càng thêm nặng hạt đến khi cô đến nơi mưa đã rất là to rồi, nhìn bóng dáng người đàn ông che ô đứng trên cầu ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố
Hạ Bối đứng đó nhìn người đàn ông ấy đến khi hai người đối mặt nhau lặng trong mưa, có lẽ đây chính là lý do cô thích biển nhìn những tia nắng phản chiếu dưới mặt nước như những viên ngọc tỏa sáng lấp lánh không vướng bụi trần.