Ở một con hẻm nhỏ một người đàn ông trung niên đang bị hai tên thanh niên lực lưỡng túm lấy hay bên cánh tay kéo hắn ta đi mặc cho người đàn ông đố gàu thét cỡ nào cũng không hề buông tay mà ngược lại còn dữ tợn hơn đẩy hắn ta đến trước mặt ai đó
" Các người rốt cuộc muốn gì ở tôi "
Hạ Bối ngồi trước mặt nâng bàn tay thon trắng của cô lên như đưa ra hiệu lệnh, rồi có hai người khác mang chiếc ghế ra đặt đúng vị trí rồi cuối chào né sang một bên
" Ngồi đi, tôi còn có rất nhiều chuyện muốn nói với ông "
Ông ta nhìn xung quanh ở đây vô cùng kín đáo đến cả một con kiến cũng không thể lọt ra, nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình đây làm cho ông ta có cảm giác sợ hãi đến lạ thường như muốn nuốt chửng ông vậy
Ông ta ngồi xuống, cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh nhưng không thể bỗng dưng đang đi trên đường thì bị bắt còn bị đưa đến nơi này không biết người con gái này muốn làm gì ông nữa
" Cô nói nhanh đi tôi còn phải về "
Hạ Bối cầm lấy một bức hình đẩy sang cho ông ta xem, vừa nhìn thì mặt ông ta liền biến sắc
" Người trong hình này là con gái ông?"
" Phải, cô đã gặp con gái tôi "
Hạ Bối không hề giấu dím mà đã gật đầu, nhưng cô không có ý định cho hai người gặp mặt, A Nhược ra nước ngoài du học kết thân được với Đồng Lệ Ái cũng nhau mở một công ty vừa chuẩn bị chạm đến đỉnh cao thì bị mẹ con Khương Mễ hãm hại bây giờ tâm lý A Nhược không hề ổn định chút nào nếu như cô ấy gặp cho mình lúc này chắc chắn sẽ tự trách bản thân có khi là tự vẫn
" Nhưng bây giờ chưa phải là lúc, tôi muốn hỏi ông Tô phu nhân gặp riêng ông để làm chuyện gì "
" Đó là chuyện riêng giữa tôi và bệnh nhân, không tiện nói "
Cô đã đoán được ông sẽ nói thế nên đã đưa thêm một tấm nữa, bức hình này là bức hình bằng chứng A Nhược bị xâm hại, cô cũng không muốn nói ra nhưng vì để đạp đổ Tô gia khiến cho Khương Mễ trả giá cô đành phải làm thế
Ông cầm lấy tấm hình tay không ngừng run rẩy, đây là con gái ông trước kia con gái ông không một vết trầy xướt được ông yêu thương cưng nựng vậy mà bây giờ chỗ nào cũng là vết bầm, tức giận xen lẫn sự đau xót khiến ông mất hết tự chủ cũng may là vệ sĩ của cô đã kịp thời ngăn cản ông lại
" Rốt cuộc con gái tôi đã bị gì? Tại sao nó lại thành ra như thế này "
" Ông bình tĩnh trước đã "
Cuối cùng thì ông ta cũng bình tĩnh được một chút ngồi xuống ghế nhưng tay đã nắm thành nắm đấm nếu ông biết người đó là ai nhất định ông sẽ không để tên đó yên
" Tô phu nhân đã nhờ ông một chuyện đúng không "
" Phải.
Bà ta đã nhờ tôi cứu lấy con bà ta ra sau khi xong việc thì bà ta sẽ trả cho tôi một số tiền "
Hạ Bối nhếch môi cười, cô không ngờ người phụ nữ này lại dám làm như thế nhưng rốt cuộc thì người đàn ông này có gì để cho bà ta yên tâm giao mọi chuyện cho ông ta cơ chứ
" Tôi thật sự không hiểu một người như ông thì làm được gì chứ "
" Tôi có thể thoi miên và làm đảo lộn kí ức "
Vừa nghe đến đảo lộn kí ức khiến cho đầu cô đau như búa bổ dường như cô đã quên chuyện gì đó, chuyện gì rất quan trọng một vài hình ảnh mờ ảo của người đàn ông xa lạ hiện lên trong đầu cô.
Rốt cuộc đó là gì
" Chỉ cần một vài thủ thuật nhỏ tôi có thể nhanh chóng cứu con trai bà ta ra mà không hề phải tốn công sức gì "
" Được rồi "
Hạ Bối lúc này không còn có tâm trạng để ghe ông nói nữa
" Được rồi, ông có thể đi rồi "
Nhưng ông ta không hề rời đi ông muốn biết người đã hại con gái ông là ai
" Tên khốn đã hại đời con tôi rốt cuộc là ai?"
Hạ Bối cười khinh miệt
" Là người mà ông sắp cứu đấy.
Bây giờ thì ông có thể đi được rồi "
Hai người vệ sĩ cố đưa ông ta ra ngoài, còn cô thì tựa ghế ra phía sau càng lúc cái cảm giác đau đớn càng mạnh mẽ, Lệ Ái đi từ bên trong ra nhưng mà vẫn chưa nhận ra biểu hiện bất thường của Hạ Bối
" Kì này Tô Đàm đó chết là cái chắc "
Hạ Bối đứng dậy muốn rời đi nhưng mà vì đơn đau đầu làm cho cô suýt ngã cũng may có Lệ Ái ở đó nếu không thì chắc cô sẽ té mất
" Cậu có sao không?"
" Không, chúng ta về đi mau lên "
Lệ Ái không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy tình trạng này của cô là không hề quan tâm đội mũ đưa cô ra xe.