Trọng Sinh Trở Thành Tiểu Kiều Thê Của Ông Trùm Mafia

Chương 61: 61: Kịch Liệt Lắm Bà Ạ!





Ở đất nước này dưới quyền cai trị của vị chủ tịch thì còn có ngũ đại gia tộc quyền lực trong đó gồm Lục gia, Lạc gia, Giang gia, Tô gia, Khương gia trong đó Lục gia và Lạc gia đứng vị trí thứ nhất so với các gia tộc còn lại, mỗi gia tộc đều chiếm một vị thế riêng và là hào môn danh giá ai cũng muốn được gả được cưới một trong các người con của các đại gia tộc này một nước lên mây nhưng gần đây trật tự đang bị đảo lộn bởi Tô gia đang có toàn tính lật đổ Lục gia thao túng tất cả
Tại Tô gia, Khương Mễ ngồi trên ghế phong thái của một vị phu nhân quyền quý, bà là vợ của Tô Khanh người đang nắm quyền ở Tô gia nhưng bà không muốn Tô gia mãi đứng dậm chân tại chỗ mãi muốn đạp Lục gia xuống
Cẩm Nghiêng đứng trước mặt bà ta, còn bà ta thì tức giận ném tách trà về phía trước xém tí nữa là trúng cô ta rồi hầm hực nói
" Rốt cuộc con nhỏ đó đang ở đâu, đã ba tháng qua rốt cuộc thì cô đang làm cái quái gì vậy "
Đã ba tháng kể từ lúc ở bệnh viện Cẩm Nghiêng mỗi ngày đều theo dõi nhất cử nhất động của cô, mỗi ngày ngoại trừ Lục Cảnh Thâm ra thì chỉ có Khương Thanh và Lục Cảnh Diễn, cũng không có ai đến nhưng mà cô lại mất tích không một chút dấu vết nào kể từ ngày trước khi xuất viện, cô ta cũng không biết ai đã nhúng tay vào để Hạ Bối cú như biến mất khỏi thế gian này vậy không thấy tâm hơi của cô đâu, nếu như không bắt được Hạ Bối và con của cô ta thì việc đạp đổ Lục gia sẽ vô cùng khó khăn huống hồ bên phía bên kia cũng không có một chút động tĩnh làm cho cô ta không biết đâu mà lườn
" Tôi sẽ cố gắng hết sức bắt Hạ Bối về cho phu nhân "
" Đồ vô vụng chỉ có chút chuyện tìm bắt cô ta thôi cũng làm không xong " Lục Mễ tức giận mà mắng chửi
Cẩm Nghiêng đứng lặng người không dám lên tiếng nếu không phải vì bà ta đã cứu cô thì còn lâu cô mới chịu ở yên nghe bà ta mắng, có giỏi thì bà ta tự đi mà tìm đi cả thành phố B và thành phố đều bị cẩm Nghiêng lục tung hết cả lên cũng chả tìm được một chút thông tim nào cả nhưng mà Hạ Bối ở Lạc gia là điều không thể bởi vốn dĩ Lục Cảnh Thâm và Lạc Thần luôn đối chội nhau chuyện hợp tác vốn không thể xảy ra

" Đã đến Lạc gia tìm chưa "
" Thưa phu nhân chúng tôi không thể nào vào được Lạc gia với lại gần đây Giang gia cũng hay thường xuyên đến chơi nên an ninh càng chặt chẽ hơn nhiều "
Cô ta nói tiếp
" Thêm việc Lục Cảnh Thâm và Lạc Thần vốn không cùng chí tuyến luôn đối chội nhau thế cho nên xác xuất Hạ Bối ở đó là 0% "
" Nhưng cô ta là cháu gái của Lạc Thần "
" Chưa giám định ADN nên chưa thể khẳng định được đâu ạ, Lạc Thần cũng không rảnh rỗi rước một người không thân không thích về nhà đâu ạ "
Nghe cô ta nói có lý nên bà cũng yên tâm hẳn nhưng có cái gì đó thôi thúc bà bỏ qua Lạc gia là một điều sai lầm
__________________________________________________________
Ánh sáng chiếu rọi qua khung cửa sổ, Hạ Bối nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường ấm áp mà không nhận ra rằng có hai người đang ở phía sau cô thì thầm to nhỏ
" Anh à, hình như đây là lần thứ hai chúng ta nhìn thấy cảnh tượng này đúng không anh "
Cô gái đáng yêu đang ngồi xổm gần thành giường này là Giang Ánh Tuyết cháu nội của Lạc Mạn Nhu còn chàng trai đang đứng ở ngoài cửa kia là Giang Minh Viễn, vì là ngày nghỉ nên cả hai đã chạy đến Lạc gia chơi sẵn tiện thăm cháu mình là Star luôn nhưng mà khi đến đây thì Star đang trong tay bà mình nên cũng không còn cách nào đúng lúc đến giờ ăn cơm mà vẫn chưa thấy Hạ Bối dậy, thế cho nên kêu hai người lên gọi cô nhưng khi lên thấy tình trạng hiện tại cũng không nỡ rồi cô dậy
" Em gái, phi lễ chớ nhìn "
Giang Ánh Tuyết đứng dậy, bước đến gần chỗ anh trai mình tức giận
" Dù biết đó là phi lễ nhưng em đã lớn rồi, nếu trách thì trách tính chiếm hữu của chồng chị ấy quá lớn mà thôi "
Nghe em mình nói thế mà người làm anh này cũng cứng họng chỉ có điều nhìn người chị của mình mà không khỏi xót thương, lắc đầu đóng cửa lại cùng em đi xuống
Vừa ló mặt xuống thì đã bị Bạch Uyên vội hỏi ngay

" Bối Bối dậy chưa cháu, có cùng xuống ăn không "
Giang Ánh Tuyết miệng mồm nhanh nhảu đã cướp lời trước, vừa nói vừa đi đến bàn ăn mà ngồi xuống
" Chị ấy rất mệt, có khi xuống giường còn không nổi "1
Mọi người nghe cô nói thế cũng không hiểu chuyện gì cứ nghĩ là cô bệnh phát sốt xuống giường không đó chứ, Bạch Uyên sốt sắn muốn lên phòng xem tình hình cô sao nhưng đã bị Bạch Uyên chặng lại
" Bà à, chị ấy không có sốt, bà ngồi xuống ăn đi ạ "
" Nhưng mà! "
Minh Viễn cũng giúp một tay đẩy bà lại bàn
" Phải đó, em ấy không có sao cả chỉ là mệt nên nằm nghĩ tí thôi, không sao cả "
Bạch Uyên yên tâm phần nào ngồi vào ghế nhưng bà vẫn lo lắm cứ hướng mắt về phía trên lầu, Lạc Mãn Nhu biết mọi chuyện không hề đơn giản như thế, rõ ràng nguyên một ngày hôm qua bà giữ Star bên người, Hạ Bối cũng có thời gian nghỉ ngơi thì lấy đâu ra mệt mỏi chứ, khều đứa cháu gái nói nhỏ đủ cho hai người nghe thôi
" Nè cháu, rốt cuộc Bối Bối bị làm sao vậy?"
Giang Ánh Tuyết cũng không muốn giấu bà làm gì, nghiêng người qua một tí nói cho bà mình nghe

" Chồng đến "
Chỉ cần nghe hai chữ chồng đến là bà hiểu ngay tình hình hiện tại của cô rồi, bụm miệng lại ngạc nhiên nhìn xung quanh sau đó hỏi lại
" Thật à "
" Thật, kịch liệt lắm bà ạ, lát nữa chị ấy xuống thì bà biết ngay thôi "
" Ôi trời ạ "
Mạn Nhu thoả mãn sự tò mò của mình cũng chú tâm vào bàn ăn nhưng vẫn hay nhìn về phía trên lầu, bà thích thú muốn xem xem kịch liệt đến cỡ nào mà cháu gái bà lại nói thế, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt khiến hai đứa cháu nhìn mà chán chường cùng một suy nghĩ
Đáng xem đến vậy sao?.