Buổi sáng ở Lạc gia, Hạ Bối vẫn còn ôm anh ngủ một cách ngon lành còn anh thì nằm kế bên ngắm nhìn cô quả thật rất đáng yêu làm anh chỉ muốn nén lại một chút để ngắm nhìn cô lâu hơn nhưng thời gian không cho phép, anh chỉ đành đánh thức cô dậy
" Bối Bối dậy thôi " Anh hôn lên trán cô sau đó là mắt mũi rồi đến má, bị anh chọc ghẹo cái cảm giác nhột nhột bắt cô phải dậy
" Ưm...!anh đi bây giờ sao " Dụi dụi vào lòng ngực rắn chắc của anh vẫn còn trong bộ dạng ngái ngủ không muốn tỉnh dậy
" Ừm...!anh phải đi ngay bây giờ "
Khẽ vuốt lấy tóc cô, anh thật sự không muốn đi chút nào nhưng mà anh phải xử lý chuyện của Lục gia, nó đã bám rễ quá sâu rồi nếu còn để yên thì tương lai Lục gia sẽ gặp quạ lớn có khi sụp đổ cũng không chừng.
Để cô ở lại Lạc gia khiến anh yên tâm hơn nhiều có khi cô ở đây sẽ an toàn hơn là theo anh về
Hạ Bối nghe anh nói thế cũng không còn tâm trạng ngủ nữa thay vào đó là ngồi dậy vẻ mặt buồn bã trong thấy, cô không muốn xa anh chút nào nhưng về cùng anh cô cũng chỉ làm anh vướng bận hơn mà thôi thay vì vậy cô nên ở đây chờ anh đến đón cô về Lục gia
" Anh sẽ đến đón mẹ con em về sớm chứ "
" Ừm...!anh sẽ tìm cách giải quyết nhanh nhất có thể rồi đón mẹ con em về "
Cô ừ một cái sau đó đi vệ sinh cá nhân rồi tiến biệt anh, xe khuất dần cô bước vào nhà với tâm trạng buồn, mọi thứ ở Lạc gia này đối với cô rất xa lạ hơn thế không có anh ở đây cô cũng chả vui, anh thì phải ra ngoài đối mặt với biết bao nguy hiểm còn cô thì bình yên ở đây, đúng lúc này Lạc Thần từ trên lầu đi xuống
" Về rồi sao?"
Hạ Bối gật đầu, cười ngượng cố giấu đi sự lo lắng trong lòng
" Vâng ạ "
Lạc Thần đi đến, ông không giỏi an ủi nhưng mà cháu gái ông đang vô cùng lo lắng cũng phải giải quyết chuyện của Lục gia đâu phải ngày một ngày hai, còn nữa việc tranh giành vị trí đứng đầu của hai gia tộc sẽ mang lại rất nhiều nguy hiểm có thể là dẫn đến mất mạng, Hạ Bối lo là chuyện đương nhiên nhưng mà cô vẫn con trong thời gian kiêng cữ không nên để cô quá lo lắng
" Cậu ta sẽ không sao đâu nên cháu cứ yên tâm, hơn nữa không phải còn ta ở đây sao? Ta cũng không phải là người vô tình đến nỗi làm ngơ đi cháu rể của mình đâu "
Hạ Bối nhìn ông, nhìn dáng vẻ kiên định của ông mà gật đầu, cô nên tin tưởng anh mới phải anh nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, sẽ bình an đến đón cô và con về
Cứ như thế cô ở lại Lạc gia cũng đã được ba tháng mọi thứ cứ bình lặng diễn ra, lúc đầu còn có chút ngại nhưng mọi người trong Lạc gia đều dễ gần cả ai nấy cũng yêu thương cô hết kể cả Star, ngôi sao của năm, cô bế thằng bé đến đâu đều thu hút ánh nhìn đến đó bởi cậu bé đã thừa hưởng hết vẻ đẹp của ba và mẹ rồi, ông bà Lạc khi có thời gian rảnh thì bế Star đi chơi mất, nhiều đến nổi cô cũng quen không còn hoảng hốt như lúc đầu, cô dì chú bác ở trong nhà cũng không thoát khỏi bị cậu bé này mê hoặc mỗi lần đến nhà chơi đều tìm đến Star
" Cháu gái yêu đấu, bé Trì của bà đâu rồi "
Bà Lạc, nhà Lạc này có trước có hai người con Lạc Thần và Lạc Mạn Nhu, Lạc Mạn Ngu thì không thích vào quân ngũ nên đã theo ngành kinh doanh cưới chồng là Giang Mặc Thiên và sinh ra một người con một là Giang Quân, chú Quân cũng đã có vợ và sinh ra hai người con, đứa con trai tên là Giang Minh Viễn đang học đại học năm cuối còn người con gái tên Giang Ánh Tuyết
Còn tại sao bà ấy gọi Star là bé Trì bởi vì anh và cô đã thống nhất đặt tên cho Star là Lục Cẩn Trì cần thận và kiên trì
Hạ Bối nhìn thấy bà là biết con trai cô sẽ được bế đi đâu đó nữa riết rồi cũng quen
" Bà đến rồi à "
" Bà đây phải đến sớm để chơi với cháu chắt của bà chứ phải không nào "
Bà vừa nói vừa bế Star lên, hôn tới tấp yêu chiều đúng lúc ông Lạc Thần trở về nhìn thấy cảnh em mình đang bế cháu chắt mà lòng như lửa đốt, đứa em gái này của ông hể đến đây là không ai có thể giành Star đến cả Hạ Bối chỉ có thể nhìn mà thôi nhưng biết làm sao được cháu ông đáng yêu quá mà
" Em đến rồi à "
Lạc Mạn Nhu quay lại thấy anh trai mặt mày cau có là biết lại ghen tị mà, bà lâu lâu mới đến đây một lần còn ông thì hằng ngày đều gặp cháu bà chỉ muốn độc quyền một ngày bên Star thôi mà làm gì căng
" Anh lại ghen nữa rồi, em lâu lâu mới đến muốn chơi với Star chút thôi mà "
" Em đến là ở lại mấy ngày những ngày đó là Star lại bị em chiếm đoạt chả có ai tách ra được "
" Anh nói gì kì, chiếm đoạt gì chứ.
Hứ không thèm nói với anh nữa "
Lạc Mạn Nhu giận hờn Lạc Thần còn lườn ông anh trai này một cái sau đó lại lật mặt cười nói với Star
" Chúng ra ra ngoài chơi nhé "
Star không biết gì chỉ biết to mắt nhìn xung quanh, cái lưỡi nhỏ nhắn cứ đưa ra đưa vào rồi lại quay sang nhìn chỗ khác, Lạc Mạn Nhu chỉ hỏi cho có lệ dù Star không thích cũng bị bà đưa đi ra ngoài thôi hất tóc cười đắc ý.
Hạ Bối nhìn bà rời đi chỉ biết cười ngượng Lạc Thần thì thở dài một cái
" Tiểu Bối, hôm nay ta gặp chồng con nó nói rằng là chuyện Lục gia cũng sắp xong rồi nói cháu đừng quá lo lắng "
Trong vòng ba tháng nay ở thành phố S cứ như biến thành điện ngục vậy, các gia tộc lần lượt bị sụp đổ chỉ còn những gia tộc lớn mới trụ vững đến ngày hôm nay nó như một cuộc rà soát đáng sợ nhất từ trước đến nay
" Vâng ạ "
Lạc Thần lấy ra một sấp hồ sơ đưa cho cô
" Thứ cháu cần "
Hạ Bối cầm lấy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sấp hồ sơ trong tay
" Có thứ này rồi thì sóng gió ở Lục gia cũng sẽ bị dập tắt hẳn "
Lạc Thần nhìn cô, ông nhận ra sự vô tình trong cô nếu như cái đó được công bố thì đồng nghĩa với việc Lục gia sẽ lên một nất thang mới đến cả ông cũng không thể đụng vào.