Trong thư phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Cẩm Nghiêng nhất là những người mới vào tổ chức hay những người cũ lâu năm đã từng gặp cô trước đây, họ điều thắt mắt tại sao người được xem như đã chết năm năm trước lại xuất hiện và ngồi đây nhưng thật đáng tiếc cho dung mạo xinh đẹp tuyệt mị kia của cô bị huỷ một nữa mất rồi
Ngô Lỗi bước vào trong hình như là có chuyện vô cùng hệ trọng nói nhỏ vào tai lão đại, Lục Cảnh Thâm chỉ gật đầu nhẹ đồng ý, nhận được sự đồng ý của lão đại anh không chần chừ mà đi ngay lập tức.
Ngô Lỗi tuy là người từng thân với họ nhưng anh không hề thích cô Cẩm Nghiêng này thái độ vô cùng bất mãn nhưng ngược lại Cẩm Nghiêng lại tỏ vẻ đáng thương không hề để ý đến sự ghét bỏ của anh nắm lấy góc áo của Ngô Lỗi sợ sệt
" Cái đó, anh Tử Minh đâu rồi "
Ngô Lỗi giật áo ra, tuy là không thích nhưng cũng giữ thái độ vô cùng lịch sự cũng dẹp tắt đi cái ý nghĩ cầu cứu của cô ta
" Tử Minh có việc sẽ không đến nên là đừng có trong mong "
Vừa dứt rời đi luôn, cô ta có chút buồn cuối gầm mặt xuống không dám đối diện với Lục Cảnh Thâm, trước nay cũng vậy bây giờ cũng như thế
Lục Cảnh Thâm quan sát thái độ của cô ta nhếch mép cười, nếu ở kiếp trước thì anh đã không để ý đến nhưng mà lần này thì khác, anh phải chăm sóc thật
tốt tiểu hồ ly này mới được
" Vậy suốt thời gian qua cô ở đâu "
Cẩm Nghiêng vẫn giữ thái độ cũ, vẫn chưa biết ai mới là con mồi ai mới là kẻ săn dịu giọng trả lời hết câu hỏi của anh.
Song cùng lúc này, Cố Tử Minh lại ở nhà nhìn chiếc giường mà không ngừng nhớ về cô, trước kia khi đi chơi luôn bị Cẩm Nghiêng quấn chặt không hề để ý đến biểu cảm của cô, chỉ mới vài ngày trước anh lại có thể nhìn thấy rõ tất cả, sự vui buồn ngại ngùng với cả sự tức giận nó luôn cuốn hút anh đến nổi không muốn rời mắt
Chuông reo lên bắt anh phải về lại, đi ra mở cửa thì ra là Ngô Lỗi nhìn sắc mặt anh không cần hỏi cũng biết lại tức giận nữa rồi
" Cái cô Cẩm Nghiêng gì đó của cậu diễn xuất rất giỏi đó, mới đấy đã chiếm thiện cảm của mọi người rồi "
Cố Tử Minh cũng nghe quen rồi nên cũng không hề để tâm ôm ấy con mèo của mình mà nựng
" Nếu như A Nghiêng muốn gia nhập lại tổ chức thì cậu sẽ vẫn hành sự như trước kia à "
Nhớ đến trước kia thì Ngô Lỗi luôn bầy trò phá phách luôn bị lão đại trách phạt nhưng mà không phải là không có nguyên nhân nhìn Cẩm Nghiêng mỏng manh vậy thôi nhưng cô ta rất tự cao tự đại về vẻ đẹp của mình nếu ai mà đẹp hơn cô ta mới là người chịu nhiều uất ức nhất bị cô ta chèn ép có khi còn bị rạch mặt nữa những chuyện này cũng chỉ có Ngô Lỗi và Sở Bắc biết thế cho nên mới có thái độ như vậy
" Tôi sẽ là người đầu tiên phản đối đấy "
" Tại sao?"
Tại sao à là sợ Hạ Bối gặp nguy hiểm rồi, một khi cô ta trở lại thì chắc chắn sẽ dính chặt Cố Tử Minh và sẽ không tránh khỏi việc đến nhà, nếu nhìn thấy vẻ đẹp trong trẻo xinh như nàng tiên của Hạ Bối nhất định cô ta sẽ ghen ghét rồi nhưng bên cạnh Hạ Bối lại có lão đại nên cũng không có vấn đề gì chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi của Tử Vy và Cố Tử Minh thì sao? Họ lại lần nữa im lặng sao?
" Vì Tử Vy "
Cố Tử Minh mở to mắt nhìn Ngô Lỗi, ánh mắt kiên quyết ấy làm anh chạnh lòng, cái cảm xúc này một cảm xúc tiếc nuối chưa từng có, anh bắt đầu nói cái gì đó làm cho Ngô Lỗi vô cùng ngạc nhiên một lúc sau Ngô Lỗi phải về, trước khi về anh còn tốt bụng nhắc nhở
" Nhanh chân lên, đừng để mọi chuyện trở nên phức tạp nữa "
" Được "
Vừa hay anh chợt nhớ ra điều gì đó gọi Ngô Lỗi trở lại, Ngô Lỗi phải đứng ở cửa chờ một lúc nhìn thấy anh cầm ra một chiếc túi nhỏ trong đó là một con mèo con, mới được hai tháng tuổi vô cùng đáng yêu nhỏ nhắn tính tình thì giống hệt với Tử Vy vậy hay tức giận
" Nhờ cậu đưa Tiny đến cho Tử Vy giúp tôi được không?, trước đây cô ấy có xin nhưng tôi lại bận nên không có thời gian cho nên là..."
Nói dối, Tử Vy trước nay chưa từng xin con nào cả, chỉ là cô rất thích mèo nhưng lại không có thời gian chăm sóc mà thôi, lần này anh tặng là cố ý để biểu đạt tình cảm mà anh chưa thể nói mà thôi
Ngô Lỗi hiểu dụng ý của anh không phải chữ Vy trong tên có nghĩa xinh xắn, nhỏ nhắn sao đặt tên mèo là Tiny còn tặng con đẹp nhất không phải là đang tương tư à, thôi thì để anh giúp họ lần vậy cũng thuận đường
Cầm lấy nhìn bằng ánh mắt gian tà, Cố Tử Minh ngại ngùng đẩy hắn đi càng nhanh càng tốt
" Nhớ chiêu đãi tôi đó "
" Được rồi, mau biến lẹ đi "
Anh vừa cầm vừa đi vui vẻ không ngừng gọi tên mèo con, tội nghiệp Tiny đang ngủ bị tên điên này làm phiền
" Tiny...!Tiny...!mùa xuân đến rồi Tiny à "
Một tiếng sau, Ngô Lỗi đứng trước nhà Tử Vy cô vừa mở cửa liền giơ túi lên có chút giật mình nhưng khi nhìn nào phía bên trong một chú mèo nhỏ đáng yêu xuất hiện, lông mềm mượt màu trắng tựa như mây vậy đôi mắt xanh long lanh, không hề để ý đến Ngô Lỗi trực tiếp cầm vào nhà
" Bé mèo đáng yêu này ở đâu ra vậy "
Không còn cách nào khác anh chỉ có thể đi vào trong
" Đẹp không? Bé mèo con này được chủ cũ đặt tên Tiny đấy "
Tử Vy vui vẻ thả mèo con ra, nó không hề sợ hãi giống như những con mèo khác mà ngược lại nó rất dạng, vừa thấy cô kêu meo một cái cạ cạ vào người cô, cạ cạ được một lúc thì cô đã bế lên gọi tên bé mèo
" Tiny à, không phải rất hợp sao, coi bàn chân nhỏ nhắn này nè đáng yêu quá đi mất "
Cô ôm vào lòng vui vẻ hỏi
" Chủ cũ của Tiny là ai vậy?"
Ngô Lỗi không giấu diếm gì hết thoải mái mà trả lời
" Tử Minh đó, cậu ta nói cô Tử Vy nhà ta rất thích mèo không lâu trước đây đã ngõ lời xin cậu ta một con nhưng vì bận nhiều việc nên không đưa cho cô được "
" Là Tử Minh sao?"
" Ừm "
Cô ôm chú mèo trong lòng cả người như muốn nở hoa vậy, vui ra mặt luôn.
Ngô Lỗi cũng không làm phiền mà đi về chỉ mong là hai người có thể tiến đến với nhau mà thôi.