Trọng Sinh Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu

Chương 9: Chương 9





_Vâng ạ.

.

!
Sở Diệu Linh cười vui vẻ, bước đến ôm bà mà làm nũng nói.

.

Sau khi dùng xong bữa sáng, cô ở lại giúp mẹ Sở rửa bát, rồi lại loay hoay trong phòng bếp phụ mẹ Sở làm bữa trưa.

.

Ba Sở rất thương mẹ Sở, dù công việc ở tập đoàn rất bận, nhưng ba Sở vẫn sẽ dành ít thời gian quay về dùng bữa trưa cùng mẹ Sở.

.

Mẹ Sở nhìn đứa con gái bảo bối của mình thay đổi như vậy, trong lòng bà thật sự rất vui.

.

Hai người nói chuyện vui vẻ, mẹ Sở cũng dạy cô nấu rất nhiều món, phòng bếp luôn tràn ngập tiếng cười nói của hai người.

.

Đến trưa.

.

Sau khi dùng bữa xong cô xin phép về phòng.

.

Một lúc sau như chợt nhớ ra điều gì quan trọng, cô vội ngồi dậy đi nhanh đến phòng mẹ Sở.

.

Cốc.

.

cốc.

.

cốc.

.

_Vào đi.

.

!
Mẹ Sở đang ngồi trên giường đọc sách, thấy người đi vào là cô, bà cười hiền từ, gấp cuốn sách đang đọc sang một bên.

.

Tay vỗ vỗ bên giường bảo cô ngồi xuống cạnh bà.

.

_Con tìm ta có việc sao.

.

!

_Mẹ con có một chuyện! muốn hỏi ý kiến của người.

.

!!
Sở Diệu Linh ấp úng một lúc cũng nói hết câu, ở căn nhà này mẹ Sở là người quyết định tất cả, ngay cả ba Sở và Sở Quân Hào cũng không dám làm trái ý bà.

.

_Con bé này, có chuyện gì nói ta biết, sao cứ ấp úng như vây.

.

!
_Mẹ à, con muốn xin người.

.

cho con đến thành phố S để làm việc một thời gian.

.

!!
_Ở đây không tốt sao, sao lại nhất định phải đến đó làm việc chứ.

.

!
Mẹ Sở nghe cô nói mà bất ngờ, không hiểu lý do cô muốn đến đó mà cũng lên tiếng.

.

_Con muốn đến đó làm việc, con muốn tự chứng minh năng lực bản thân, không muốn cứ mãi dựa vào gia đình.

.

Sở Diệu Linh lúc này vô cùng nghiêm túc mà lên tiếng, cố gắng mà thuyết phục bà đồng ý.

.

Mẹ Sở thấy cô bắt đầu thay đổi, trở nên trưởng thành hơn, khiến bà rất vui mừng, trông cô nghiêm túc như vậy bà cũng không muốn ngăn cản nữa.

.

Nhưng trong lòng Mẹ Sở vẫn rất lo lắng, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng rời xa bà, bà có chút không an tâm.

.

_Nhưng ta có một điều kiện!
Nghe bà nói đến điều kiện, vẻ mặt của cô không mấy gì là vui mà lên tiếng.

.

_Mẹ cứ nói, con nghe đây.

.

!!
_Khi con đến đó phải thường xuyên gọi về cho ta, nếu thấy nơi đó không phù hợp phải lặp tức quay về đây ngay.

.

Với lại một tháng con phải về nhà thăm ta một ngày, con đã hiểu chưa.

.

Sở Diệu Linh nghe thì biết bà không ngăn cản mà còn đồng ý cho mình đi, cô vui mừng ôm lấy bà thật chặt, sau đó hôn lên má bà một cái thật kêu.

Moah! !
Khuôn mặt khó coi lúc nãy thay bằng nụ cười rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền trông cô vô cùng đáng yêu.

.

Chỉ có khi ở bên cạnh những người mà cô yêu thương thì cô mới trẻ con như vậy, còn bên ngoài thì luôn lạnh lùng khó gần.

.

_ Dạ vâng, con hiểu rồi!!
_Đã lớn sắp lấy chồng rồi, mà vẫn cứ như một đứa con nít.

.

!
Bà cười rồi lắc đầu nhìn cô, con gái lớn sắp lấy chồng rồi mà vẫn y như đứa con nít vậy thật khiến bà lo lắng mà.

.

Cô cười rạng rỡ nhìn bà, hai người nói chuyện một lúc thì cô xin phép về phòng để mẹ Sở được nghỉ ngơi.

Với lại cô còn phải về phòng sắp xếp lại mọi thứ, trước khi cô đi đến thành phố S.

.

Cũng phải thông báo cho hai người bạn thân của cô biết.

.

! ! ! !.

! ! ! !.

.

_Tập đoàn Hàn thị.

.

Hàn Hạo Dương đang làm việc thì chuông điện thoại bên cạnh vang lên.

.

_Dạ.

.

con nghe đây ạ!!!
Hàn Hạo Dương nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại thì chau mày, nhưng cũng rất nhanh đã bắt máy, giọng vô cùng lễ phép.

.


Đầu dây bên kia không ai khác là ông nội của Hàn Hạo Dương, ông từ nhỏ rất yêu thương, bảo bọc, dạy dỗ anh nên người, nên anh rất kính trọng ông.

.

Còn ba mẹ Hàn từ lúc giao lại tập đoàn cho anh thì đi du lịch khắp nơi, rất ít khi ở nhà, nên chỉ có mỗi ông nội Hàn là một mình ở biệt thự của Sở gia.

.

Anh vì muốn tự lập, không muốn nghe ông suốt ngày nhắc tới cô, nên đã chuyển đến ở biệt thự Thanh Uyển.

Ông nội Hàn đang ngồi uống trà giọng điệu chất vấn anh.

.

_Con đã làm gì con bé mà suốt hai tháng nay nó không tới thăm ta! Ngày mai con phải đưa tiểu Linh về đây thăm ta, con đã nghe rõ chưa.

.

!
Nếu không đưa được con bé về, con cũng không cần về đây thăm ta nữa.

!
Ông biết anh rất quan tâm đến sức khỏe của ông, nên anh sẽ không dám làm trái lời ôm, nên ông mới dùng giọng điệu uy hiếp với anh.

.

_Dạ.

.

ngày mai con sẽ đưa cô ấy về!!
Cuộc nói chuyện kết thúc, anh chợt thoáng nhớ hình bóng nhỏ nhắn của cô.

.

Suốt hai tháng nay cô không đến làm phiền anh, gặp anh cừ tránh né, cô bây giờ cứ như là một người hoàn toàn khác!
Nhìn tập tài liệu trên bàn mà bất giác khuôn miệng khẽ cong quyến rũ.

.

_Để tôi xem cô còn giấu tôi những gì chuyện gì nữa!
****************
Sáng hôm sau.

.

Hôm nay cũng như mọi khi, cô thức dậy vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà cùng mẹ Sở dùng bữa sáng, sau đó cô ra thăm vườn hoa hướng dương của mình.

.

Hoa hướng dương tượng trưng cho sự đáng yêu, trung thành và tên của nó cũng là mặt trời thể hiện sự sống mãnh liệt giống như cô được sống lại một lần nữa thì càng phải trân trọng cuộc sống này.

càng nghĩ cô càng cười tươi hơn!
Lúc này chiếc Airbag màu đen bóng phiên bản giới hạn của Hàn Hạo Dương chạy vào giữa sân biệt thự Sở gia.

Bác quản gia thấy anh bước xuống xe, đi lại cúi chào rồi dẫn anh vào phòng khách.

.

Một lúc sau nghe quản gia nói anh đến chơi, mẹ Sở từ trên phòng bước xuống đi về phía phòng khách thấy anh bà lên tiếng.

.

_Hạo Dương mới tới à.

.

!!
Anh đứng dậy lễ phép gật đầu chào bà, đúng là anh không thích cô nhưng đối với người lớn anh luôn rất lễ phép.

.

_Dạ.

.

hôm nay con tới đây để đưa Diệu Linh cô ấy về thăm ông nội con ạ!!
_Ông nội Hàn vẫn khỏe chứ, cũng lâu rồi ta không đến thăm ông ấy.

.

!!
Mẹ Sở cười nhìn anh, không quên hỏi thăm sức khỏe ông nội Hàn.


.

_Dạ.

.

ông rất khỏe.

.

ông nói rất nhớ cô ấy nên cháu, đến đây để xin phép đưa cô ấy về thăm ông nội cháu ạ.

.

!
_Con bé nó đang ở ngoài vườn để ta kêu người làm đi kêu.

.

!
_Dạ.

.

không cần đâu ạ, để con tự đi kêu cô ấy cho ạ.

.

!!
_Không phiền con chứ!!
_Dạ.

.

không phiền đâu ạ!.

Nói xong anh đứng dậy, cúi chào mẹ Sở rồi bước ra ngoài vườn muốn xem thử cô đang làm gì.

.

Bước tới vườn hoa điều khiến anh bất ngờ nhất là, một cô gái kiêu kỳ, đanh đá lại đang ngồi chăm sóc những bông hoa xinh xắn kia.

.

Dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh, khuôn mặt tuyệt mĩ, mặc một bộ đồ đơn giản, thật khác với cô gái lúc trước mà anh biết.

Cô của bây giờ lại khiến anh không ngừng nghĩ đến, khiến anh phải nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.

.

Bây giờ trong mắt anh cô hoàn mĩ đến phi thường, muốn nắm bắt nhưng lại không thể nắm bắt được, làm cho tim anh như bị lỗi một nhịp.

.

Anh khẽ ho lên một tiếng như kéo sự chú ý của cô về phía anh.

.

Hựu.

.

hựu!.

.