Một luồng ánh sáng lập tức lóe lên, trước đạo tắc phân thân lập tức xuất hiện những hình vẽ kỳ lạ, trông không theo một quy tắc nào.
Hình vẽ này rõ ràng khác với những hình vẽ lần trước.
Nhưng đã có kinh nghiệm từ lần trước, Diệp Tinh không hề vội vàng.
Ý thức của hắn chìm vào bên trong, cố gắng di chuyển từng nét vẽ.
Cùng với sự thay đổi của ý thức, hình vẽ càng lúc càng xảy ra nhiều biến hóa hơn.
Một phút... Hai phút...
Năm phút nhanh chóng trôi qua.
Ong...
Hình vẽ trước mặt điên cuồng biến hóa, sau đó lại hình thành một hình vẽ kỳ lạ vô cùng.
Mặc dù trông vô cùng kỳ lạ, nhưng rõ ràng nó là một hình vẽ hoàn chỉnh.
“Két.”
Một âm thanh vang lên, những bí văn kì dị trên chiếc hộp đã biến mất.
“Thành công rồi?” Đạo tắc phân thân của Diệp Tinh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng vui vẻ.
“Xem xem là bảo vật gì!”
Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng mở chiếc hộp ta.
Trước mặt hắn là một loại dược thảo tỏa ra ánh sáng bảy màu, dược thảo này chỉ dài khoảng mười centimet, bên trên có bảy lá, mỗi lá là một màu sắc khác nhau, trông vô cùng kỳ dị.
“Cỏ bảy màu?” Diệp Tinh nhìn dược thảo trước mắt.
Cỏ bảy màu là một loại dược thảo rất thần kỳ, có tác dụng tu bổ linh hồn.
Linh hồn là thứ quan trọng nhất của mỗi con người, linh hồn mạnh mẽ thì thiên phú cũng sẽ mạnh mẽ. Thế nên mỗi cường giả mạnh mẽ đều có linh hồn cường đại.
Có nhiều người trong quá trình tu luyện bị tổn thương thể xác và linh hồn. Thể xác bị tổn thương thì rất dễ dàng hồi phục, chỉ cần hấp thụ linh lực là được. Nhưng một khi linh hồn bị tổn thương, muốn khôi phục phải trải qua một quá trình vô cùng lâu dài.
Cường giả bị tổn thương linh hồn thường phải bế quan hàng vạn năm.
Mà cỏ bảy màu có tác dụng làm cho tốc độ khôi phục linh hồn tăng nhanh hơn. Một bụi cỏ bảy màu càng làm cho tốc độ tổn thương được phục hồi nhanh hơn nữa.
Ở bên trong thành Thời Không cũng có cỏ bảy màu, nhưng cần đổi bằng một trăm triệu điểm thời không! Cái giá của nó thậm chí có thể so sánh với quả thời không! . Đọc 𝘵hêm các chươ𝗇g mới 𝘵ại # 𝑇𝘳𝖴m𝘵 𝘳𝙪yệ𝗇.ⅤN #
Nhưng hắn cũng biết quả duyên thọ không thể nào lấy một cách đơn giản như thế được.
“Cỏ bảy màu cũng không tệ!” Diệp Tinh ổn định tâm trạng, khẽ nở nụ cười.
“Thời gian còn sớm, không biết tiếp theo đây sẽ gặp được loại bảo vật gì đây?” Ánh mắt Diệp Tinh ngập tràn vẻ mong đợi.
Hắn không ngừng tiến về phía trước của Bất Tử giới. Thân thể hắn cảm nhận được có một sức hấp dẫn vô cùng to lớn, càng đi sâu vào bên trong thì cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt!
“Rốt cuộc là thứ gì đang hấp dẫn mình thế?” Diệp Tinh tự nhủ trong lòng.
...
Diệp Tinh và Mặc Uyên đang bay ở trên không, dưới con đường của bọn họ, bỗng nhiên có một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.
Bóng dáng này hiển nhiên đã phát hiện ra Diệp Tinh và Mặc Uyên, người này không kịp xem xét gì đã lập tức cách xa ra.
Có không ít người lựa chọn đơn độc tiến vào trong Bất Tử giới để tìm kiếm bảo vật, nếu như hai người đồng thời phát hiện ra một hộp bảo vật thì nói không chừng sẽ lập tức bùng nổ chiến đấu.
Dù sao thì mỗi một món bảo vật ở nơi này đều là những thứ vô cùng trân quý.
“Vút!”
Những tiếng gió chói tai vang lên, vực sâu hắc ám tối tăm như một chiếc hố sâu không đáy, khiến người ta bất giác sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.
“Diệp Tinh, Bất Tử giới được chia thành hai phần, phần bên trong và phần bên ngoài. Chúng ta ở phần bên ngoài thì có thể tùy tiện thăm dò một chút, nhưng khi tiến vào phần bên trong thì phải vô cùng cẩn thận. Mặc Uyên trầm giọng nói.
“Tôi biết rồi.” Diệp Tinh gật đầu.
Bên trong Bất Tử giới có càng nhiều bảo vật, như vậy thì cũng càng nhiều nguy hiểm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là ba tiếng sau.
“Hả?” Diệp Tinh đang bay đột nhiên giật mình.
Có một luồng khí lưu màu đen tiến về phía hắn.
...
“Chán quá.”
Ở một khu vực gần đó, nhóm người Lý Kham Tư đang quan sát xung quanh, Viên Viên nhàm chán ngáp một cái.
“Chuột nhỏ, rốt cuộc ngươi có phải chuột kim bảo không thế? Sao không tìm ra được một bảo vật nào vậy?”
Cô bé nghi ngờ nhìn con chuột vàng: “Nói, có phải huyết thống của ngươi không thuần chủng không hả?”
“Chít chít chít!” Con chuột nhỏ nghe thế thì lập tức kêu lên phản đối.
“Viên Viên, chuột kim bảo là sinh vật trời sinh, làm sao có chuyện huyết thống không thuần?” Húc Hồn gõ đầu em gái mình một cái.
“A a a! Anh dám gõ đầu tiểu tiên nữ à?” Viên Viên giương nanh múa vuốt.
“Chít chít!”
Đúng lúc này, chuột kim bảo lại kêu lên.
“Lại có bảo vật? Vẫn ở... chỗ Diệp Tinh?”
Ba người này nhìn nhau một cái, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ, nhanh chóng đi về phía cách đó không xa.
Ong...
Bên trong luồng khí lưu màu đen trước mặt Diệp Tinh có một cỗ dao động ập tới.
Sau đó, khí lưu màu đen tách ra, một chiếc hộp tỏa ra ánh sáng vàng xuất hiện.
“Hộp bảo vật?” Diệp Tinh nhìn chiếc hộp trước mắt. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng.