Lâm Tiểu Ngư tung tăng chạy tới, vui vẻ nói: Diệp Tinh, cuối cùng anh cũng tới rồi, em đã gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại liền.
Điện thoại di động bị trộm.
Diệp Tinh mỉm cười nói.
Nhìn cô gái trước mắt chỉ tồn tại sâu trong trí nhớ, trong lòng Diệp Tinh trăm mối cảm xúc đồng thời xuất hiện.
Lâm Tiểu Ngư, được phân vào cùng lớp với hắn từ năm lớp tám.
Lúc ấy, cô gái với nụ cười híp mắt nhìn hắn, lần đầu gặp mặt đã để lại trong lòng hắn một dấu vết khó có thể xoá nhoà.
Hắn cùng cô, cùng nhau học tập, cùng nhau lên cấp ba, lớp mười không chung lớp, đến lớp mười một lại được chia lớp học chung.
Hắn thích Lâm Tiểu Ngư, mỗi lần nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư, trong lòng lại có một loại rung động không thể nói thành lời.
Mà hắn biết, Lâm Tiểu Ngư cũng thích hắn.
Cho nên, năm lớp mười hai đó, hắn tỏ tình.
Lâm Tiểu Ngư đón nhận, nhưng lớp mười hai lấy việc học làm trọng, bọn họ giao hẹn cùng nhau thi vào cùng đại học thành phố Thượng Hải, sau đó ở bên nhau.
Hả, sao điện thoại di động lại bị trộm mất? Những tên kẻ trộm đó thật đáng ghét! Lâm Tiểu Ngư tức giận nói.
Nhìn cô gái trước mắt mặt đầy vẻ tức giận bất bình, Diệp Tinh bỗng nhiên tiến lên một bước, sau đó trực tiếp kéo cô gái trước mặt này vào trong ngực.
Lâm Tiểu Ngư lập tức ngây người, ngơ ngác không biết nên làm gì.
Tiểu Ngư.
Diệp Tinh ôm thật chặt cô gái trước mắt, cảm nhận hơi thở quen thuộc kia, trong mắt dâng lên một vị chua xót.
Kiếp trước, khoảng thời gian này mẹ Diệp Tinh kiểm tra ra ung thư gan, hơn nữa còn là giai đoạn cuối, ba liều mạng kiếm tiền nhưng lại vì mệt nhọc quá độ, trên đường về nhà chạy xe không cẩn thận ngã gãy chân, cả một gia đình êm ấm nháy mắt xảy ra biến cố lớn.
Mà Diệp Tinh đang ước mơ trải qua đời sống đại học vui vẻ cùng Lâm Tiểu Ngư lại phải gánh vác trách nhiệm gia đình.
Buổi tối trước ngày ghi danh đại học thành phố Thượng Hải, hắn suy nghĩ cả một đêm, lựa chọn từ bỏ tiến vào đại học thành phố Thượng Hải, hơn nữa, bao gồm cả buông tha Lâm Tiểu Ngư.
Hắn không muốn Lâm Tiểu Ngư phải chịu đựng áp lực cực lớn này cùng hắn.
Trong trí nhớ, sau khi hắn tỉnh lại ở công viên đã đi thẳng tới bệnh viện, sau đó xóa bỏ tất cả số điện thoại mà mình có, mà Lâm Tiểu Ngư đợi cả ngày ở cổng đại học thành phố Thượng Hải, nhưng lại không chờ được hắn đến.
Liên hệ giữa hai người cứ vậy mà ngừng lại.
Đến nước này, trong khoảng thời gian học đại học hai người không còn bất cứ sự liên hệ nào.
Một năm rưỡi sau, Diệp Tinh gánh trên lưng một món nợ to lớn, mà tính mạng của mẹ cũng đã đi tới điểm cuối, không lâu sau thì cha hắn cũng qua đời.
Sau đó nữa, thời kì đen tối bao phủ.
Hắn và những người sống khác đi di tán theo quân đội, vùng vẫy trong những ngày tận thế đen tối, chạy trốn cái chết.
Vào năm thứ năm, hắn và Lâm Tiểu Ngư gặp lại nhau lần nữa.
Lâm Tiểu Ngư ngây thơ lúc đó, nụ cười đã hoàn toàn biến mất, cô lạnh lùng như băng, giống như không có bất kỳ tình cảm nào.
Cô nhanh chóng nổi dậy trong thời kì đen tối, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi trở thành cường giả vương cảnh, là người nổi bật nhất trong nhóm cường giả, biệt hiệu Băng vương.
Hai người ở thành trì đổ nát, quan hệ hờ hững trôi qua 2 năm.
Sau năm thứ bảy, Lâm Tiểu Ngư vì cứu hắn mà chết.
Tiếp theo, Diệp Tinh giống như cái xác không hồn cứ vậy mà sống ba năm.
Cha mẹ chết, cô gái hắn yêu thương nhất cũng vì cứu hắn mà chết ngay trước mắt, còn hắn một mực suy nghĩ tại sao mình vẫn còn sống?Có lẽ hắn và những người khác giống nhau, chỉ là vì sống mà sống, không có khát vọng, không có theo đuổi, vô tri vô giác, kéo dài hơn tàn trên thế gian.
Sau khi Lâm Tiểu Ngư chết, hắn nghĩ tới không chỉ một lần, nếu trước lúc báo danh vào đại học thành phố Thượng Hải đó chọn một lựa chọn khác, phải chăng kết cục sẽ thay đổi?Đây không phải là kết cục mà hắn mong muốn.
Tiểu Ngư, anh thật sự rất nhớ em.
Diệp Tinh hơi nhắm mắt lại, không để cho nước mắt mình rơi xuống, tiếng hắn đã hơi khàn.
Kiếp trước, khoảng thời gian mười năm, hắn nằm mơ cũng muốn ôm Lâm Tiểu Ngư một cái, nhưng chuyện đơn giản như vậy lại khiến hắn cả đời này không cách nào đạt được.
Hình như cảm nhận được tâm trạng Diệp Tinh thay đổi, Lâm Tiểu Ngư đưa hai tay mình ra, cứ như vậy ôm lấy hắn, khẽ cười nói: Diệp Tinh, không phải chúng ta mới mấy ngày không gặp nhau thôi à? Anh lại thích em hơn rồi?Đúng, thích hơn rồi.
Diệp Tinh buông cô gái trước mắt ra, vẻ chua xót trong mắt dần dần biến mất, sau đó một loại vui sướng khó nói thành lời xông lên óc.
Hắn đã sống lại, tất cả vẫn chưa xảy ra, mẹ vẫn còn thời gian một năm rưỡi, thời đại đen tối 2 năm nữa mới bùng nổ, tất cả tiếc nuối của hắn đều có thể bù đắp!Đáng tiếc, em gái đáng yêu như vậy, tươi đẹp như vậy lại là hoa đã có chủ.
Bên cạnh, một đàn anh đến gần thấy dáng vẻ của Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
Đi, Diệp Tinh, nếu anh đã tới, vậy chúng ta đi báo danh cùng nhau đi.
” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, trong ánh mắt cô tràn đầy sự vui vẻ, trên mặt còn xuất hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ, kéo tay Diệp Tinh đi về một hướng khác.
Đại học thành phố Thượng Hải là nơi cô và Diệp Tinh giao hẹn cùng nhau thi đỗ.
Diệp Tinh lật tay lại nắm tay cô, một tay khác kéo va-li của cô, nói: Tiểu Ngư, sau buổi báo danh ngày hôm nay chắc anh sẽ không ở trong trường.
Lâm Tiểu Ngư ngây ra, nghi hoặc nhìn Diệp Tinh, nói: Có ý gì?Diệp Tinh không giấu diếm, nói ra tình hình của ba mẹ mình.
Nghe vậy, mặt Lâm Tiểu Ngư nhất thời lộ ra vẻ lo lắng, cô trực tiếp rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví ra, nói: Diệp Tinh, trong này có 1 vạn tệ, anh lấy cho ba mẹ dùng trước.
Cô đã từng gặp ba mẹ Diệp Tinh, ở quê, khoảng cách hai nhà bọn họ không phải quá xa, sau một thời gian quen biết, thỉnh thoảng Lâm Tiểu Ngư còn tới nhà Diệp Tinh chơi.
Không cần, Tiểu Ngư, chuyện tiền nong anh có thể giải quyết, hơn nữa bệnh của mẹ anh cũng không phải là không thể chữa.
Diệp Tinh lắc đầu nói.
Gia cảnh Lâm Tiểu Ngư và gia cảnh nhà hắn không khác nhau lắm, 1 vạn tệ này là tiền sinh hoạt mà ba mẹ Lâm Tiểu Ngư cho.
Không có 1 vạn tệ này, có lẽ đến việc ăn uống của Lâm Tiểu Ngư cũng thành vấn đề.
Thấy Diệp Tinh kiên quyết từ chối, Lâm Tiểu Ngư chỉ có thể cất đi, cô nhìn Diệp Tinh hỏi: Vậy tiếp theo anh định làm gì?Tạm thời sẽ nghỉ học một khoảng thời gian.
Diệp Tinh nói kế hoạch đã tính kĩ trong lòng ra.
Tạm nghỉ học? Lâm Tiểu Ngư cả kinh, mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Không cần lo lắng, chậm nhất là nửa năm sau anh có sẽ trở lại trường học.
Diệp Tinh nói.
Kiếp trước, nếu mắc phải bệnh ung thư thì không có cách nào chữa được, nhưng sau khi thời kì tu luyện tới, những bệnh này chẳng đáng để quan tâm.
Diệp Tinh nắm chắc việc chữa khỏi cho mẹ mình.
Được rồi, không cần lo lắng, chúng ta đi báo danh trước, sau đó anh đưa em đến phòng ngủ, rồi anh lại đi giải quyết việc nghỉ học.
Diệp Tinh xoa xoa đầu nhỏ của Lâm Tiểu Ngư, cười nói.
Vâng, nhưng xong việc em đi thăm ba mẹ cùng anh một chút.
Lâm Tiểu Ngư vội vàng nói.
Diệp Tinh gật đầu.
Nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn.
Kiếp trước hắn lựa chọn không nói cho Lâm Tiểu Ngư vì hắn biết tính cách của cô, hắn không muốn bản thân liên lụy đến Lâm Tiểu Ngư.
Bắt đầu từ ngày này của kiếp trước, hắn và Lâm Tiểu Ngư hoàn toàn trở thành hai đường thẳng song song không còn liên quan gì đến nhau, cho dù có gặp lại, thì cũng giống như người xa lạ, sẽ chẳng còn khả năng trở lại như lúc đầu.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, tất cả đều đã thay đổi!.