Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 168: C168: Giấc mơ 1




Thời gian trôi qua cực nhanh, APP hỗ trợ học tập của công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải nghiên cứu cùng với APP trị liệu sức khỏe công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu nghiên cứu đã bắt đầu hợp tác với các cửa hàng điện thoại lớn, tiến vào các cửa hàng ứng dụng của các hãng điện thoại, tạo điều kiện cho một vài người tải, xem hiệu quara sao.

Căn cứ vào kiến nghị của khách hàng, bọn họ cũng sẽ không ngừng thay đổi.

Có điều, có các kiến nghị mà Diệp Tinh đưa ra, nhân viên kỹ thuật của hai APP này cũng bớt phải đi đường vòng hơn rất nhiều, phát triển có vẻ thuận lợi hơn kiếp trước một chút.

Diệp Tinh đặt hết hi vọng của mình lên hai APP này, thời gian tới hội đấu giá đó cũng càng ngày càng ngắn.

Trước cổng trường đại học Thượng Hải, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng chờ ai đó, dung mạo không tính là tuyệt mỹ, nhưng nhìn qua lại rất tươi mát, làm cho người ta không tự chủ được liền sinh ra hảo cảm.

"Tiểu Ngư." Xa xa, một thanh âm vang lên.

Cô gái nhìn thấy thanh niên cách đó không xa, lập tức chạy tới, trên mặt tràn đầy tươi cười, nói: "Diệp Tinh."

"Đi thôi, anh đưa em đi nhà ga." Diệp Tinh cười nói.


Chị họ của Lâm Tiểu Ngư muốn tới nơi này, mẹ của Lâm Tiểu Ngư bảo Lâm Tiểu Ngư đi đón cô ấy một chút, cho nên Diệp Tinh tự nhiên đem chuyện này thành trách nhiệm của hắn.

Chiếc xe khởi động, nhanh chóng đi về phía nhà ga.

"Diệp Tinh, app hỗ trợ học tập và app trị liệu sức khỏe do công ty anh phát triển rất tốt,em đều tải về dùng rồi." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

Cô biết chuyện ba công ty của Diệp Tinh, những chuyện này của Diệp Tinh cũng không giấu diếm cô.

"Vậy em cảm thấy tương lai hai app lớn này vẫn sẽ được hoan nghênh sao?" Diệp Tinh cười nói:

"Hẳn là như vậy a." Lâm Tiểu Ngư chớp chớp mắt: "Mấy người trong ký túc xá chúng em đều tải về, thậm chí Giai Giai còn bắt đầu tìm kiếm cơ hội kiếm tiền trên app hỗ trợ học tập.

Cô nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên nói: "Diệp Tinh, em phát hiện bây giờ anh lập tức trở nên rất lợi hại, lợi hại đến mức em cũng có chút cảm giác không chân thật lắm."

Kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa thân thủ cũng lợi hại như vậy, điều này hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lâm Tiểu Ngư.

"Em có biết vì sao anh lại trở nên lợi hại không?" Diệp Tinh cười nói.

"Vì sao?" Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi. "

“Thật ra anh đã có một giấc mơ." Diệp Tinh cười nói.

Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư sửng sốt: "Mơ?"


- Tiểu Ngư, em còn nhớ lúc đại học Thượng Hải vừa mới báo danh lúc khai giảng không? Diệp Tinh nhẹ giọng nói: "Trong mơ, anh thấy mẹ anh bị ung thư, anh cũng không trở lại trường học, lựa chọn không đi học, sau đó cắt đứt toàn bộ liên hệ với em."

"A." Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư nhất thời có chút trắng bệch: "Vậy tại sao phải làm như vậy? Bất cứ điều gì chúng ta cũng có thể làm cùng nhau mà. "

Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại có chút run rẩy nói: "Diệp Tinh trong giấc mơ có thể là do lòng tự trọng què quặt đi, hoặc cũng có thể là cho rằng bản thân mình không thể cho Lâm Tiểu Ngư hạnh phúc đúng nghĩa.”

Trong hai năm đại học, Diệp Tinh trong mơ không bao giờ đi tìm Lâm Tiểu Ngư nữa, không nói qua một câu hỏi thăm, không có gửi qua một tin nhắn, liên hệ giữa hai người cứ như vậy đình chỉ, giống như hai sợi dây giao nhau bỗng nhiên biến thành hai đường song song.

- Kiếp trước Diệp Tinh vẫn ở trong Thượng Hải, nhưng lại không có dũng khí đi gặp Lâm Tiểu Ngư một lần nữa, thỉnh thoảng hắn sẽ vụng trộm vào đại học Thượng Hải, trốn ở một bên lẳng lặng nhìn cô gái yên tĩnh đọc sách kia.

Biết Lâm Tiểu Ngư cũng sẽ không để ý cuộc sống của hắn, cũng sẽ không để ý hắn gánh bao nhiêu nợ, nhưng mà, hắn lại không muốn đem gánh nặng trên người mình chia cho Lâm Tiểu Ngư.

"Vậy bọn họ cuối cùng có gặp nhau không?" Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Lâm Tiểu Ngư nhịn không được hỏi.

"Có gặp nhau." Diệp Tinh gật đầu.

"Hai năm sau khi học đại học, cả thế giới bỗng nhiên trở nên rất nguy hiểm, cũng không có người đi học nữa, Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư cũng đều rời khỏi Thượng Hải, lại qua hơn ba năm, rốt cục bọn họ mới có thể gặp được nhau."


"Thế nhưng, hơn năm năm qua, tất cả mọi người đã xảy ra biến hóa quá lớn. Hai người đã từng yêu nhau lại trở nên giống như người xa lạ, cho dù gặp nhau, cũng không biết nên nói cái gì.” - Diệp Tinh trong lòng có chút chua xót.

Cô gái đứng trên đống đổ nát với khuôn mặt lạnh lẽo, không ai biết chính xác những gì cô đã trải qua.

Mà đây đều là Lâm Tiểu Ngư đang yên lặng thừa nhận.

Băng Vương lạnh lùng đến cực điểm, đem tình cảm của mình cũng đồng dạng phong ấn.

Hắn muốn ôm cô gái vào lòng, nhưng lúc này đã không còn tư cách nữa.

Sau khi gặp nhau trên đống đổ nát của Tô Châu, họ sống với nhau trong hai năm, giống như bạn bè cũng giống người lạ.

Từ trung học cơ sở bắt đầu lớn lên cùng nhau, ước hẹn nhau mãi mãi ở bên nhau, nhưng chàng thiếu niên và cô thiếu nữ lúc đó đã trở thành người lạ mà lại quen thuộc nhất.