“Không cần lo lắng, núi sẽ không sập đâu.” Diệp Tinh nhanh chóng kiểm tra.
Trên đỉnh ngọn núi chỉ xuất hiện vài vết nứt mà thôi, không xuất hiện thứ gì khác.
“Răng rắc!”
Lúc này ở nơi khác, đỉnh núi cũng xuất hiện từng vết nứt.
“Núi Hỗn Nguyên này rốt cuộc làm sao vậy? Trước đây chưa từng xảy ra việc như vậy.” Lý Minh Hằng nhìn những vết nứt đó, trên mặt lộ ra một tia lo sợ.
Nếu như đỉnh núi này đều sụp xuống, bọn họ chắc chắn sẽ bị chôn sống ở đây.
“Đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Diệp Tinh trầm giọng nói, hắn đưa mọi người đi về một hướng khác.
“Hú hú!”
Lúc đi tới một nơi khác, bỗng nhiên một tiếng sói hú vang lên, lập tức, những tiếng sói hú khác cũng liên tục truyền tới.
“Bầy sói!” Sắc mặt Thạch Lỗi lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.
Mấy nữ sinh thậm chí bị dọa tới mức hét lên.
Phần lớn sói đều sống theo bầy đàn, cho dù Diệp Tinh lợi hại, đều rất khó bảo vệ bọn họ.
“Diệp Tinh, làm sao bây giờ?” mọi người đều nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Tùy cơ ứng biến, bây giờ chúng ta đứng im bất động, cho dù bầy sói tới, tuyệt đối đừng tách ra.” nghe thấy tiếng bầy sói, Diệp Tinh nhanh chóng nói.
Mọi người ngoan ngoãn nghe theo, có điều đợi một lát, bầy sói không hề tiến tới, không biết chạy đi đâu mất rồi.
“Có rắn!!”
Không đợi được sói tới, nhưng lại có một con rắn dài hai mét đang bò tới, chiếc lưỡi khè khè phun ra nuốt vào.
Diệp Tinh mặt không đổi sắc, tay phải trực tiếp nhặt một hòn đá lên, sau đó ném ra nhanh như chớp.
“Khè khè!”
Hòn đá trung ngay vào mắt con rắn, lập tức có máu bắn ra, con rắn này kêu lên thê thảm, dần dần không còn nhúc nhích nữa.
“Chết rồi?” Mấy người Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên yên tâm hơn một chút.
“Thủ pháp chuẩn quá.” Thư Lạc Y nhìn con rắn dễ dàng bị đánh chết như vậy, trong lòng kinh ngạc.
Không nghĩ tới Diệp Tinh lợi hại như vậy.
Tiếp sau đó lại có mấy con dã thú xuất hiện, nhưng đều bị Diệp Tinh dễ dàng đánh chết.
Tổng cộng mười một người, đang không ngừng chú ý tới nguy hiểm xung quanh.
Có điều mười mấy phút trôi qua, không có thêm nguy hiểm gì xảy ra nữa. Thẳng tới hai tiếng sau, bốn bề vẫn an toàn.
“Tiểu Ngư, mệt rồi hả?” Diệp Tinh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nhìn mồ hôi trên trán cô, giơ tay ra lau.
Không chỉ Lâm Tiểu Ngư, trên người những người khác cũng ướt mồ hôi.
“Không mệt.” Lâm Tiểu Ngư hưởng thụ sự cưng chiều của Diệp Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
“Khụ khụ, hai người chú ý tới ảnh hưởng một chút.” Bên cạnh, Trương Mộng ho khan nói: “Mong hãy nghĩ tới cảm nhận của một người độc thân như tôi.”
Rõ ràng lúc nói chuyện cô ta có một loại cảm giác uể oải.
Thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, cảnh tưởng hôm qua vẫn chưa biến mất, hiện giờ cô ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Lúc trước có lẽ là do đỉnh núi bị nứt khiến cho dã thú bị kinh sợ, chạy từ trong rừng sâu ra ngoài, giờ chắc an toàn rồi.” Diệp Tinh cười.
Hắn nhìn cây đại thụ bên cạnh, nhanh chóng trèo lên.
Sau đó hắn hái chút trái cây không ngừng ném xuống.
“Diệp Tinh, đây là quả gì, có thể ăn không?” mấy người Lâm Tiểu Ngư thấy vậy, không ngừng nhặt lên, tò hỏi.
“Đương nhiên có thể ăn.” Rất nhanh, Diệp Tinh lại trèo từ trên cây xuống, hắn cầm lấy một quả nói: “Em xem bên trên có một vài vết sâu ăn, nếu sâu đã ăn, vậy thì có nghĩa là quả này không có độc.”
Gật đầu, Lâm Tiểu Ngư nếm thử một chút trước: “Hơi chua, hơi chát, nhưng lại rất giòn.”
“Tôi khát lâu lắm rồi, vừa hay ăn quả này giải khát.”
“Mùi vị tốt hơn tôi nghĩ một chút.”
Mấy người đều bắt đầu ăn.
...
Thời gian trôi chảy nhanh chóng, rất nhanh đã tớ ba giờ chiều.
Bỗng nhiên Chu Lãnh Huyên đứng dậy, trên mặt hiếm thấy lộ ra tia vui mừng, nói: “Đường xuống núi Hỗn Nguyên được dọn sạch rồi, chúng ta có thể xuống núi rồi.”
Nghe Chu Lãnh Huyên nói vậy, mấy người Trương Mộng lập tức hoan hô.
“Tốt quá!”
“Cuối cùng cũng có thể về trường rồi!”
...
Nhớ lại khoảng thời gian một ngày ngắn ngủi, trong lòng bọn họ bỗng nhiên có cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
‘tôi thề, sau này sẽ không tới vùng núi dã ngoại nữa.” Chu San vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm qua thật sự bị dọa quá mức.
Lúc này Diệp Tinh cũng thở phào một hơi.
Thực tế trong lòng hắn vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, đề phòng xuất hiện nguy hiểm mình không thể ngăn chặn được.
Vù!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng động từ phía xa truyền tới.
“Tiểu Hắc?’
Diệp Tinh nhìn về một phía, trong ý niệm của tiểu Hắc dường như có chút cảm giác vội vàng.
“Tiểu Hắc phát hiện cái gì rồi?” Trong lòng Diệp Tinh thầm suy nghĩ, nhưng lại không lập tức rời đi.
Mọi người bắt đầu đi về phía thềm đá, vừa đi tới thềm đá liền nhìn thấy mấy người Chu Kinh Thiên đang lo lắng đứng đợi.
Không chỉ có ba mẹ Chu Lãnh Huyên tới, ba mẹ mấy người Hạ Lâm cũng đi suốt đêm tới đây.
“Lãnh Huyên, em không sao chứ?” Chu Vũ Huyên nhìn thấy em gái mình, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Trong lòng cô ta thở phào một hơi, trông trạng thái tinh thần của Chu Lãnh Huyên vẫn tốt.
“Không sao.” Chu Lãnh Huyên lắc đầu.
Cô ta quay người nhìn Diệp Tinh, nghiêm túc nói: “Diệp Tinh, lần này cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Hôm qua cô cách cái chết chỉ có một bước. Nếu không phải Diệp Tinh, hiện giờ cô ta đã là một cỗ thi thể rồi.
“Đúng, nếu không có Diệp Tinh, không biết tối qua chúng tôi phải làm sao.”
“Diệp Tinh, cảm ơn cậu.”
...