Ngày 19 tháng 6 là ngày Vía mẹ Quan âm đ*o sĩ thành Phật.
+
Từ quý nhân trong cung quý nhân đến lê dân bá tánh, cơ hồ ai thờ phượng Bồ Tát, đều sẽ lên núi thắp hương.
Hạ lão thái thái cũng muốn đi, chỉ là mấy ngày nay mệt mỏi, lại không chịu nổi người tấp nập trong miếu, nên bà quyết định không ra ngoài, chỉ ở trong Tiểu Phật đường kính hương lạy Phật.
Mấy ngày nay vận may của Đỗ phủ quá đỏ, mỗi ngày Đỗ Công Phủ dùng cơm trưa xong sẽ vào Đông cung, đến lúc trước khi cửa cung chuẩn bị giới nghiêm mới hồi phủ.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, danh tiếng của Đỗ Phủ cũng nổi lên.
Trong sương phòng miếu, lời nói của các nữ quyến quan lại gặp mặt cũng không thể thiếu nhắc tới cái tên "Đỗ Vân Lạc".
Người không thiếu nhất trên đời này chính là người mượn gió thổi diều.
Đỗ Hoài Bình trên thương trường, mấy ngày nay đều có chút cảm giác mặt mày hớn hở.
Mạc Thị nâng chén trà cùng hắn, nói: "Lão thái gia vừa sai người đưa tin nhắn trở về, hôm nay trong cung lưu lại dùng bữa, lão nhân hẳn không trở về dùng.
"Điều đó không tốt sao? "Đỗ Hoài Bình nhướng mày, "Nói thật, phụ thân có tài học xuất chúng, năm đó nhậm chức thái tử thái phó cũng cần cù khẩn thiết, ngay cả Thánh Thượng cũng khen ngợi, nếu không phải phụ thân ngoài ý muốn bị thương chân mà hành động bất tiện, làm sao có thể sớm từ chức? Nếu còn đang làm quan trong triều, hừ hừ! Không chừng giờ đã xếp hạng tam công rồi. "
Dù sao cũng là trong nội viện nhà mình, nói chuyện cũng không cần sợ người ngoài nghe, Mạc Thị liền đem bốn chữ "đại ngôn bất hổ" nuốt xuống, ngược lại nói: "Tình huống bên trong, chúng ta hiểu rõ liền không thẹn với lương tâm, nhưng bên ngoài..."
Bên ngoài nói như thế nào, Đỗ Hoài Bình cả ngày đi bên ngoài, tất nhiên là rõ ràng nhất.
Sau lưng lăn qua lộn lại chính là mấy câu "Bán nữ cầu vinh", chua xót lại cực kỳ khắc nghiệt, chỉ thiếu chút nữa hận không thể đem mấy chữ hâm mộ ghen tị đều viết trên mặt.
"Chúng ta không ngăn được miệng của thiên hạ." Đỗ Hoài Bình phất phất tay, không chút để ở trong lòng, "Dù sao cũng không đau không ngứa, cũng không phải ở trước mặt ta nói Đỗ gia chúng ta như thế."
Con cháu của một ít quan lại có làm việc kinh doanh với ta, có ai mà dễ chịu đâu? Trước kia thấy phụ thân từ chức, Đỗ gia càng ngày càng suy, ngày thường không ít lần ra vẻ trước mặt ta, hiện tại tốt rồi, Vân Lạc gả cao, Lão thái gia lại liên tiếp mấy ngày đi Đông cung, hiện tại thấy ta, bọn họ đều phải kẹp đuôi làm người.
Những cái mỏ chó đó, sau lưng có thể phun ra cái gì ngà voi?
Ta không nghe cũng biết! Nhưng bọn họ có thể được gì? Ta chính là thích nhìn bọn họ trong lòng mắng chúng ta mắng muốn cheet đi sống lại, nhưng trước mặt vẫn chỉ có thể khen ngợi chúng ta. "
Mạc Thị thấy trượng phu đắc ý dương dương, cũng không mất hứng.
Công bằng mà nói, hôn sự là Lão thái gia cùng Lão thái thái định ra, mặc dù cũng là từng động qua ý niệm dựa vào Định Nguyên Hầu phủ mà tiến thêm một bước, nhưng tâm tư bán nữ cầu vinh là nửa điểm không có.
Đỗ Vân Lạc chính là tâm tiêm của nhị lão, nửa điểm ủy khuất cũng không để nàng chịu.
Bán Đỗ Vân Lạc, Mạc Thị 1000% cũng không tin, nhưng nếu đổi lại là Đỗ Vân Anh hoặc là Đỗ Vân Nặc, không chừng sẽ có khả năng.
Mạc Thị nghĩ như vậy, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, một phen rút qua quạt bồ trong tay nha hoàn, dùng sức quạt: "Hôm nay cũng quá nóng, vẫn là sớm một chút để
Lão thái gia cùng Lão thái thái đi trang trại nghỉ ngơi tốt, trong Phủ thiếu mấy vị chủ tử thì dùng băng này cũng có thể dư dả một chút. "
Mạc Thị hạ quyết tâm, sáng sớm hôm sau cùng Hạ lão thái thái đề cập: "Hưng nghiệp thôn tử, hết thảy đều thu trang tốt, Lão thái thái nếu muốn khởi hành, tùy thời đều có thể. "
Hạ lão thái thái trên mặt vui vẻ, đảo mắt nhìn lồng chim treo ở góc, chậm rãi lắc đầu: "Lúc trước còn dễ nói, hiện giờ Lão thái gia cũng không có thời gian rãnh, chuyện xuất kinh này vẫn đang suy nghĩ. "
Mạc Thị sửng sốt, trong lòng biết chuyện của Đỗ Công Phủ mới là quan trọng nhất, liền nói: "Con dâu liền đi mua thêm chút băng đi."
Trên tay Đỗ Vân Lạc kim tuyến không ngừng, khóe miệng nhịn không được cong cong.
Lúc trước còn muốn lấy cái cớ gì để cự tuyệt theo Hạ lão thái thái lên núi, hiện tại, ngược lại đã giải quyết xong.
Chớp mắt đã vào tháng Bảy.
Trong Đông cung, thấy rằng Đỗ Công Phủ tuổi tác đã cao, than thể cùng chân không tốt, sau mưa mùa hè lại mưa to, liền hạ chỉ yêu cầu ông cách ba năm năm năm vào cung một lần.
Đỗ Công Phủ vất vả hơn nửa tháng, nhất thời lại có chút rảnh rỗi không quen, không thể chỉ đạo Hoàng thái tôn, liền chuyển sang chuyện học hành của Đỗ Vân Lang và Đỗ Vân Lan.
Đỗ Vân Lang và Đỗ Vân Lan tuy rằng tài học không kém, nhưng cũng chưa nói đến xuất chúng, Đỗ Công Phủ không khỏi nhớ tới Đỗ Vân Địch.
"Vân Địch khi nào hồi phủ?" Đỗ Công Phủ cười hỏi Đỗ Vân Lạc.
Đỗ Vân Lạc cười nói: "Lúc trước trong thư có nói, giữa tháng hắn sẽ hồi phủ, ở lại nửa tháng, lại trở lại thư viện. "
Đỗ Công Phủ lại đi thăm Mạc Thị.
Mạc Thị vội vàng nói: " Lão thái gia yên tâm, trong sân phía trước đã thu trang xong, Vân Địch khi nào trở về cũng không quan trọng. Tam đệ muội lại là người cẩn thận, sai bà tử đi xem hai lần, bảo đảm mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ. "
Đỗ Công Phủ lúc này mới hài lòng.
Mạc Thị cười bồi thường, trong lòng lại có chút tức giận.
Nữ nhi không sánh bằng Đỗ Vân Lạc, ngay cả nhi tử cũng thấp hơn Đỗ Vân Địch một đầu, tuy rằng mười mấy năm qua nàng cũng đã quen, nhưng rốt cuộc có chút ý khó bình thường.
"Vân Lạc ". Mạc Thị lên tiếng, thấy Đỗ Vân Lạc ngước mắt nhìn nàng, mới nói, "Qua mấy ngày chính là Thất Tịch, những ngày quan trọng như thế, ngươi cũng không nên sơ sẩy. Ngươi đã nghĩ ra những loại dưa hấu được chạm khắc như thế nào chưa? Muốn trái cây loại gì, nên sớm cùng bá nương nói, bá nương mới có thể chuẩn bị cho ngươi. "
Nhắc tới Thất Tịch, Hạ lão thái thái mới tỉnh táo lại, trịnh trọng nói: "Đây là chuyện quan trọng, ngươi lại là năm đầu tiên, tuyệt đối không thể qua loa. "
Ngày thất tịch, ngắm trăng tặng túi thêu là chuyện mà các tiểu nương tử mong mỏi nhất.
Mà đối với cô nương đã được hứa gả, còn phải điêu khắc hoa dưa đưa đến nhà chồng, để thể hiện tâm linh khéo léo.
Đặc biệt là năm đầu tiên sau khi đặt Tiểu Định.
Kiếp trước, Đỗ Vân Lạc là mùa thu mới đặt Tiểu Định, đợi đến Thất Tịch năm sau, mới tính là năm đầu tiên.
Lúc ấy vì tính tình ương bướng, nàng điêu khắc cực kỳ tùy ý, đợi đến sau khi kết hôn nghe Mục Liên Tiêu nhắc tới, mới biết Chân thị tức giận nàng điêu khắc cơ bản không thể nhìn, liền lặng lẽ sai người đổi.
Lúc này đây, nàng tất nhiên sẽ không làm việc như vậy.
Nhưng rốt cuộc muốn khắc cái gì...
Ánh mắt Đỗ Vân Lạc xoay quanh trong phòng, lướt qua giàn hoa ở góc tường, phía trên bày một chậu lớn vẽ cá chép gấm hí thủy, bên trong nuôi mấy lá thủy liên, lá xanh biêng biếc, trong lòng nàng vừa động, liền chợt nhớ tới Đoan Ngọ.
Đỗ Vân Lan từng nói qua, ngày đó thuyền rồng trên mặt hồ, hình tượng Mục Liên Tiêu đứng ở tầng trên cùng đánh trống lập tức hiện lên trong đầu, rõ ràng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng giờ phút này nghĩ lại, lại sinh động như vậy, phảng phất như cỗ anh khí tuấn lãng kia đều đập vào mặt.
Vậy liền điêu khắc cái này đi, so với hoa hoa chim chóc kia, cái này càng có thể phát ra tâm tư của nàng.
Đỗ Vân Lạc quyết định chủ ý, liền cười nói: "Tổ mẫu, bá nương, ta đã nghĩ kỹ rồi, nhất định sẽ điêu khắc tốt đưa đi Định Nguyên Hầu phủ. "
Thấy Đỗ Vân Lạc đã có kế hoạch, Hạ lão thái thái liền yên tâm không ít: "Nha đầu ngươi nha, công phu điêu khắc hoa dưa không tồi, chỉ là trên bánh Xảo Quả, ngươi cần hướng Vân Anh xin giáo huấn. Nàng khắc ra sống động. Của ngươi, ngay cả dáng người cũng nhìn không ra, may mắn a, chỉ cần đưa hoa dưa đi, nếu đưa thêm cả Bánh Xảo Quả, mặt già này sẽ mất lớn rồi. "
Mạc Thị nghe Hạ lão thái thái khen Ngợi Đỗ Vân Anh, nhất thời vui vẻ đuôi lông mày, ngoài miệng khiêm tốn nói: "Lão thái thái, thước tấc có ngắn có dài, mỗi người đều có thiên khiếu mà."