"Mùng 7 tháng tới? "Hạ lão thái thái vỗ tay nở nụ cười: "Không gạt ngươi, ngày đó a, trong Nhà cũng mời người đến Hạ phủ thỉnh hôn kỳ, muốn đem ngày đón Vân Lang tức phụ qua cửa định ra. Hai bên đụng phải một chỗ, có thể thấy được đó là một ngày tốt lành. Đã như thế, gom một ngày liền gom thành một ngày đi, song hỉ lâm môn, phúc khí viên mãn! Hôn kỳ liền theo ý tứ Hầu phủ, chờ sau khi Vân Lac cập kê đi, ta cũng luyến tiếc khi gả nàng sớm."
Thạch phu nhân nghe vậy, không thể không nói những lời lấy lòng.
Đợi tin tức truyền về An Hoa viện, Đỗ Vân Lạc đang đứng ở trước bàn luyện chữ.
Cô cầm bút lẳng lặng sửng sốt hồi lâu, đầu bút nhuộm giấy cũng không hề cảm thấy.
Trước kia, bởi vì lúc đầu nàng đại náo Liên Phúc Viên, hôn sự không giải quyết được.
Thẳng đến khi ở Pháp Âm tự rơi xuống nước, Định Nguyên Hầu phủ mới cầu thánh chỉ, chờ thời gian giải quyết đã là cuối thu rồi.
Lúc đó Định Nguyên Hầu phủ mời một vị thái thái nhà mẹ đẻ Chu thị, Đỗ Vân Lạc ban đầu chống cự hôn sự, Ngô lão thái quân cùng Chu thị đối với nàng là không thích, vị Toàn Phúc phu nhân này cũng không cho nàng sắc mặt tốt gì, ngay cả tươi cười cũng cứng ngắc, nửa điểm cũng không che dấu tâm tình.
Về lời nói, vị kia đối với Đỗ Vân Lạc cũng không hài lòng, sau khi cài trâm huấn luyện quy củ, từng cái từng cái ngữ khí là cứng rắn.
Nếu không phải hai nhà kết thân chứ không phải kết thù, chỉ sợ lời nói kia càng thêm khó nghe.
Chờ người nhà trai vừa đi, Đỗ Vân Lạc liền khóc kéo trâm xuống ném lên giường, ngay cả lời Chân thị giải thích nàng cũng bỏ lại sau đầu.
Sau khi đặt Tiểu Định, hôn kỳ cũng chậm chạp chưa định, Đỗ Vân Lạc do không muốn gả nên căn bản sẽ không để ở trong lòng, thẳng đến sau khi cập kê, Định Nguyên Hầu phủ cũng không có đề cập đến một chữ nửa câu, Chân thị mới sốt ruột, nhưng sốt ruột thì sốt ruột, cũng không có chuyện nhà gái mặt dày đi hỏi tình huống.
Chân thị cũng không sốt ruột quá lâu.
Đỗ Vân Lạc cập kê mới hai tháng, tháng Giêng Vĩnh An năm thứ 20, biên cương lại nổi lên sóng gió.
Ý chỉ xuất chinh mắt thấy sắp ban, Ngô lão thái quân tiến cung gặp Thái hậu, chỉ mong có thể lưu lại chút huyết mạch cho trưởng phòng Mục gia.
Nhị huynh Mục Liên Tiêu là Mục Liên Thành đi trước một bước, Định Nguyên Hầu Phủ phụng chỉ cưới Đỗ Vân Lạc qua cửa vào tháng ba dương xuân, tính ra thời gian thánh ân lưu lại cho vợ chồng bọn họ không tới ba tháng.
Đỗ Vân Lạc từng khóc từng oán trách, nhưng có thể như thế nào?
Rốt cuộc là từng bước đi tới kết cục trong Phật đường của Thanh Đăng Cổ Phật.
Và lần này...
Bỏ qua chuyện An Nhiễm huyện chủ không nói, lần này nói dâu cũng thuận lợi, Thạch phu nhân tiết lộ, Ngô lão thái quân cùng Chu thị đều có chút hài lòng, mặc kệ thời gian tới là vị phu nhân nào đến cài trâm cho nàng, nhất định sẽ là tươi cười đầy mặt đi.
Hôn kỳ, chỗ Định Nguyên Hầu phủ nói phải chờ nàng cập kê, đại khái vẫn sẽ giống như kiếp trước, khiến thế cục biên cương bức bách, xuất giá vào Vĩnh An năm thứ hai mươi.
Chỉ là lúc này đây, trong lòng Đỗ Vân Lạc tuyệt đối sẽ không có những cảm xúc bài xích kia.
Chỉ có ba tháng thì sao?
Đối với người khổ thủ tiết nửa đời người, hối hận nửa đời người mà nói, cho dù chỉ có ba canh giờ, đó cũng là trộm được, cam tâm để có được.
Huống hồ, kiếp này nàng tuyệt đối không muốn lặp lại vết xe đổ, nàng có thể trộm ba tháng, có thể trộm ba năm, ba mươi năm.
Nàng sẽ để Mục Liên Tiêu ở bên cạnh nàng lâu dài.
Đỗ Vân Lạc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ như vậy, hận không thể đảo mắt nhanh qua hai năm này, sớm cập kê mới tốt.
Mùng bảy tháng sáu, thật sự tính ra cũng cách không có mấy ngày. Nghĩ đến, Đỗ Vân Lạc không khỏi nhảy nhót lên, thấy mặt giấy bị mực điểm mượt mà, trong lòng vừa động, liền thêm một điểm kia, thêm hai nét, thành chữ thủy, mà nét còn lại bên phải của chữ Tiêu, nàng muốn viết, lại sợ bị nha hoàn dọn dẹp thì nhìn thấy, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng phác họa.
Nàng ở trong lòng viết tên của hắn, cũng ở trong lòng phác họa bộ dáng của hắn.
Cho dù năm mươi năm không gặp, nàng vẫn có thể nhớ rõ bộ dáng của hắn, phần oai hùng hiên ngang kia.
Thực sự, thực sự nhớ hắn.
Đỗ Vân Lạc mặt mày cong cong, ngực tràn đầy nhớ nhung.
Lúc Đỗ Vân Như tới, cũng không để cho nha hoàn thông truyền, vừa bước vào phòng giữa, nàng xuyên thấu qua rèm châu nhìn về phía cuối phòng phía tây, chỉ thấy Đỗ Vân Lạc mi mắt nhu tình, khóe môi mỉm cười, Đỗ Vân Như ngẩn ra, rón rén nhấc rèm đi vào, ánh mắt nhìn lên bàn: "Nghĩ cái gì vậy? "
Đỗ Vân Lạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bút trong tay buông xuống, vòng qua bàn làm việc muốn kéo tay Đỗ Vân Như: "Tỷ tỷ đến sao không lên tiếng?"
"Nếu là lên tiếng, làm sao ta có thể nhìn thấy ngươi đang viết cái gì?" Đỗ Vân Như che miệng cười thẳng, chỉ vào bên cạnh chữ thủy, "Quả thật là cả trái tim đều đặt lên đây. "
Cho dù là Đỗ Vân Lạc mặt dày, bị Đỗ Vân Như trêu ghẹo như vậy, vẫn có chút đỏ mặt hoảng hốt, càu nhàu nói: "Ăn nói xà lơ!"
" Với ta mà còn giả vờ làm gì? Đây không phải là đang suy nghĩ Thế tử, chẳng lẽ là đang viết chữ "Lan" của Tam ca sao? Đỗ Vân Như phủi tai nói, "Sao không viết cho xong? Sợ bị người khác nhìn thấy à? Viết xong, xé rồi đốt, ta bảo đảm không nói ra chuyện này ngoài. "
Đỗ Vân Lạc ngước mắt lên, thấy đáy mắt Đỗ Vân Như tất cả đều là ý cười, há miệng nói: "Chẳng lẽ tỷ tỷ đã làm như vậy? Viết tên Nhị ca Thiệu gia, quay đầu lại xé đốt? "
Nhị ca Thiệu gia là vị hôn phu Thiệu Nguyên Châu của Đỗ Vân Như.
Thiệu gia thư hương gia truyền, con cháu cũng đi theo con đường làm quan, mặc dù không phải là quan lớn huân quý gì, nhưng gia phong chính trực, quy củ tốt, Thiệu Nguyên Châu cũng ở Lịch Sơn thư viện học tập. Đỗ Công Phủ cũng xem qua văn chương của hắn, có chút thích, lại hỏi Đỗ Vân Địch một ít tình huống ngày thường cách mà Thiệu Nguyên Châu đối nhân xử thế, lúc này mới do Hàn Sơn trưởng của thư viện bảo lãnh, định ra hôn sự này.
Đỗ Vân Lạc biết được, Đỗ Vân Như đã nhìn trúng Thiệu Nguyên Châu, vị thiếu niên lang mặt như quan ngọc, văn chất nho nhã kia
khiến cho Đỗ Vân Như trong lòng sinh hảo cảm, cho dù là đến hơn mười năm sau khi thành thân, trong ấn tượng của Đỗ Vân Lạc, quan hệ giữa đại tỷ cùng đại tỷ phu cũng vô cùng tốt.
Đỗ Vân Như nghe xong lời trêu ghẹo này, khuôn mặt xinh đẹp phì phò: "Ngươi, ngươi! Được rồi, Đỗ Vân Lạc! Sau này không cho phép ngươi vào trong khố phòng của ta đòi đồ, cái gì bướng bỉnh đòi cái gì hoa cỏ, đều không cho ngươi! "
Đỗ Vân Lạc ôm bụng cười đến không đứng thẳng thắt lưng.
Hai tỷ muội náo loạn một trận, thẳng đến trong Thanh Huy viên gọi các nàng dùng cơm, lúc này mới cười cười hì hì cùng đi.
Vì để chuẩn bị cho Tiểu Định, Chân thị sai người suốt đêm gấp rút làm việc, hoàn thành một bộ lễ phục, sau đó Kim Lăng cũng thức hai đêm thêu công lên.
Thạch phu nhân sai người đưa tin nhắn, chỗ Định Nguyên Hầu phủ tới cài trâm là nội chất nữ nhà mẹ đẻ Ngô lão thái quân, nhà chồng họ Điền, gọi là Toàn Phúc phu nhân.
Hạ lão thái thái nghe xong, quay đầu liền hỏi Từ ma ma: "Nhà chồng họ Điền, nhà mẹ đẻ họ Ngô, có phải là phu nhân của Điền đại nhân hay không? "
Từ ma ma nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một chút: "Nô tỳ nhớ rõ, phu nhân Điền đại nhân họ Ngô không sai. Lão thái thái, là Vu mệnh phu nhân nhị phẩm, Ngô lão thái quân mời được nàng đến, có thể thấy được là ưa thích Ngũ tiểu thư chúng ta. "
Hạ lão thái thái vui mừng, liên tục gật đầu: "Thích là được rồi, thích là được rồi. "
Đỗ Vân Lạc nghe Chân thị nhắc tới, không khỏi ngẩn người.
Nhà mẹ đẻ của Ngô lão thái quân là vọng tộc trăm năm ở Giang Nam, gả vào kinh cũng có mấy vị, nhà chồng mỗi người đều bất phàm.
Trước kia nàng không được Ngô lão thái quân thích, cũng không thích tiếp xúc với người Ngô gia, đối với mấy vị kia chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Nhưng vị Ngô phu nhân này, Đỗ Vân Lạc vẫn còn nhớ rất rõ.
Ngô phu nhân mặt tròn hơi mập, nhìn bộ dáng chính là phúc khí tốt, thỉnh thoảng cũng đến Định Nguyên Hầu phủ đi lại, thấy Đỗ Vân Lạc tâm tình không được tự nhiên, lúc đầu cũng dễ dàng khuyên giải vài câu.
Cái gì khoan dung, rộng lượng, khiêm tốn, khắc chế, do Ngô phu nhân toàn phúc dạy bảo để có cuộc sống an nhàn bình thuận, nhưng rơi vào trong lỗ tai Đỗ Vân Lạc, ít nhiều có chút đứng thẳng nói chuyện không đau thắt lưng.
Đỗ Vân Lạc không thích để ý tới nàng, vài lần sau, Ngô phu nhân cũng không khuyên nữa.
Cho đến bây giờ, quay đầu lại ngẫm lại, Ngô phu nhân cũng không làm sai cái gì, chỉ là Đỗ Vân Lạc tự buộc dây vào đầu trâu, quay đầu đi trách tội người ta mà thôi.