Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 94




Cả ngày cô đều bận rộn đến mức không nghỉ ngơi được.

Bác sĩ Chu thấy thế, lúc nào cũng theo sau Hà Loan Loan học hỏi không ngừng.

“Mấy huyệt vị này lại thần kỳ như vậy sao, có lúc còn tuyệt vời hơn uống thuốc nữa, Loan Loan, tôi dùng biện pháp cô nói để mát xa tay, quả thật không còn đau nữa.”

Hà Loan Loan cười nói: “Đúng vậy, đông y là của quý tổ tiên truyền lại nhưng lại bị một số người làm bại hoại thanh danh, đông y chân chính vô cùng tốt.”

Cô vừa nói vừa kê đơn thuốc cho bệnh nhân trước mặt: “Mạch của cô không có vấn đề gì lớn, về nhớ chườm nóng, xoa bóp theo phương pháp tôi nói, dựa theo đơn này sắc thuốc uống, uống bảy ngày là được. Nhưng thể chất của mỗi người không giống nhau, phản ứng đối với thuốc đông y cũng khác hoàn toàn, nếu lúc uống thuốc thấy có chỗ nào không khỏe thì tới tìm tôi.”

Bệnh nhân này chính là Thôi Xuân Hồng, vợ liên trưởng liên đội một, lúc trước đã nói xấu Hà Loan Loan trước mặt Bao Thải Hồng và Tào Hiểu Kiều.

Lúc ấy bị Hà Loan Loan bắt tại trận, Thôi Xuân Hồng còn vì thế mà cào rách mặt Tào Hiểu Kiều.

Bản thân cô ta cảm thấy xấu hổ không dám gặp Hà Loan Loan, nhưng nghe nói Hà Loan Loan chữa bệnh cho người ta rất lành nghề nên mới da mặt dày mò tới.

Thôi Xuân Hồng tới khám bệnh trĩ, cô ta cũng không muốn để mọi người biết chuyện này.

Cũng may Hà Loan Loan không trực tiếp nói ra vấn đề của cô ta mà chỉ hướng dẫn cô ta cách điều trị.

Thôi Xuân Hồng nghĩ nếu người khác được điều trị hiệu quả thì cô ta cũng sẽ có kết quả tốt.

Cô ta ôn hòa nói: “Vậy cảm ơn bác sĩ Hà.”

Thôi Xuân Hồng nói xong bèn cầm đơn thuốc tới phòng khác bốc thuốc, trả tiền.

Hà Loan Loan tiếp tục khám bệnh cho những người khác.

Hôm nay người phụ trách bốc thuốc chính là Chu Tình, cô ta thoáng nhìn Thôi Xuân Hồng, mà Thôi Xuân Hồng cũng nhận ra người này là em chồng của Tào Hiểu Kiều, bèn cười lạnh một tiếng.

Cô ta lạnh lùng nói: “Bốc thuốc.”

Chu Tình liếc cô ta, thành thật nhận đơn thuốc, ngoài mặt không nói gì nhưng lúc bốc thuốc vẫn không ngừng tính toán.

Dù sao Thôi Xuân Hồng không biết chữ! Cũng không quen mấy loại dược liệu!

Cô ta nhanh chóng lấy thuốc cho Thôi Xuân Hồng: “Xong rồi.”

Thôi Xuân Hồng nhận thuốc, thanh toán, không nói lời nào đã quay người rời đi.

Sáng hôm sau, Hà Loan Loan vốn cho rằng Cố Dục Hàn sẽ trở về, nhưng tới Trạm y tế đợi nửa ngày vẫn không nhận được tin tức.

Cô có chút nôn nóng, bác sĩ Chu rất nhanh đã nhìn ra, cười trêu ghẹo: “Cô lo lắng cho đoàn trưởng Cố à? Yên tâm đi, lúc bọn họ diễn tập thực chiến đều yêu cầu bảo mật, thời gian kết thúc cũng không cố định, nhưng hôm nay chắc chắn sẽ có tin.”

Hà Loan Loan có chút ngượng ngùng: “Trời lạnh như vậy, chúng ta vẫn nên chuẩn bị nhiều nước ấm, nếu những chiến sĩ đó trở lại cũng có để uống nhiều một chút.”

Cô còn cố ý lấy một ít nước ở hồ nước trong không gian, pha vào nước của Trạm y tế mang đi nấu, như vậy người bị thương uống vào cũng sẽ có hiệu quả giảm đau và chữa lành.

Trạm y tế vẫn lần lượt tiếp đón bệnh nhân, đa số đều tới chữa đông y.

Hà Loan Loan đang bận rộn thì bỗng có một người ôm bụng kêu ai da ai da từ ngoài cửa đi vào: “Cái đồ lang băm nhà cô! Cô cho tôi uống thuốc đông y gì! Cô hại chết tôi rồi! Tôi đã biết Hà Loan Loan cô không phải thứ gì tốt mà! Cô không biết xấu hổ! Cô ghi hận tôi lần trước nói cô hai câu! Ai da! Bụng tôi đau quá, đau quá!!”