Tào Quyên đưa sổ sách trong khoảng thời gian này cho cô xem: "Không phải trước kia cô đã nói rồi sao? Chúng ta phải nhìn ra toàn thế giới, tôi luôn giữ ở trong lòng, sau khi đi học lớp ban đêm của học viện trang phục tôi mới biết được thế giới thật sự rất lớn, tôi từng thiết kế hai bộ quần áo tham gia cuộc thi trang phục trong cả nước, đã có kết quả của cuộc thi rồi."
Trên mặt cô ấy là nụ cười thỏa mãn, Hà Loan Loan liền đoán được ngay: "Hạng nhất à?"
Tào Quyên gật đầu, còn có chút ngượng ngùng: "Đúng là hạng nhất, hiệu trưởng của chúng tôi tự mình gặp tôi, bà ấy nói hiện tại bên nước Anh đang có một cuộc thi thiết kế, muốn để tôi lấy danh nghĩa tập thể đến dự thi, nếu có thể giành chiến thắng trong cuộc thi thì sự sáng tạo của tôi sẽ được nhãn hiệu quần áo nổi tiếng nhất toàn thế giới sử dụng."
Hà Loan Loan nắm lấy tay cô ấy: "Vậy ý của cô như thế nào?"
Tào Quyên nghiêm túc nói: "Tôi đã sớm biết ý của cô, tôi cũng rất ủng hộ suy nghĩ của cô. Mục đích của chúng ta là hướng đến thế giới chứ không phải trở thành công cụ kiếm lời của quốc gia khác. Tôi phải có nhãn hiệu của chính mình!"
Tham gia thi đấu là vì chứng minh bản thân, nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành nô lệ làm công cho người khác!
Hà Loan Loan rất vui mừng: "Tào Quyên, tôi cũng ủng hộ cô! Hãy cố lên!"
Cả người Tào Quyên đều mang vẻ khí phách hăng hái.
Hiện tại cô ấy trang điểm nhẹ nhàng thanh tao, ăn mặc xa hoa có gu, lúc giơ tay nhấc chân đều mang hương vị của nhà thiết kế cao cấp, nào còn có thể nhìn ra được cô gái đáng thương bị mẹ chồng và chồng khinh thường làm nhục trước kia nữa?
Vì chuyện này mà Hà Loan Loan vui vẻ suốt mấy ngày liền.
Buổi tối ôm Cố Dục Hàn lải nhải lặp đi lặp lại: "Sau khi ra nước ngoài trở về, chắc chắn Tào Quyên sẽ càng khác trước, cô ấy thay đổi nhiều thật đấy, anh có nghe được lời cô ấy nói không? Con người thật sự phải nỗ lực, phải học tập thì mới được sống cuộc đời khác..."
Cố Dục Hàn sờ khuôn mặt mềm mịn của cô, như đang suy tư điều gì.
Trước kia hai người bọn họ tuy không phải một ngày hai lần nhưng ít nhất cũng phải được một lần.
Song từ sau khi Hà Loan Loan mang thai, anh không dám đụng vào cô nữa.
Nếu thật sự không nhịn được thì sẽ tự mình giải quyết một lát.
Nhưng bạn nghĩ mà xem, một người đẹp mơn mởn nằm ở bên cạnh bạn mà bạn còn phải nhịn, quả thực đúng là trị ngọn không trị gốc!
Nhưng Cố Dục Hàn là người rất có nguyên tắc, anh không muốn lấy sức khỏe của Loan Loan và con ra đánh cược.
Chỉ là nhịn mãi nhịn mãi, hôm nay không nhịn được nữa.
Anh sờ mặt Hà Loan Loan, tiếng nói khàn khàn: "Anh quả thật đã nghe rõ một câu của cô ấy."
Hà Loan Loan cảm thấy kỳ lạ: "Câu nào cơ?"
"Cô ấy nói hiện tại em trắng như viên trân châu, anh cũng cảm thấy vậy."
Sau khi mang thai, cô càng thêm xinh đẹp, trắng trẻo mịn màng, sờ mặt rất thoải mái.
Nhưng điều càng làm cho anh mừng rỡ chính là, cô đã lớn hơn...
Như chiếc màn thầu càng mềm mại trắng nõn hơn.
Cảm xúc rất đỉnh, thơm thơm ngọt ngọt.
Mặt Hà Loan Loan đỏ ửng cả lên, thấp giọng nói: "Nhưng bây giờ chúng ta không được đâu, chồng ơi anh cố nhịn đi, chờ đến giai đoạn giữa khi mang thai có lẽ có thể thử."
Cô biết, nhất định anh đang nhẫn nhịn rất vất vả.
Nhưng khi mang thai, tất phải hi sinh điểm này.
Cố Dục Hàn cúi đầu cắn cánh môi mềm mịn của cô, giọng nói mang theo sự quyến rũ: "Vợ ơi, nhịn vất vả quá, chồng xin được chi viện."