Người nhà của Vương lão đã đồng ý với Hoàng Vũ Vi, nhưng lại uy h.i.ế.p một cách hết sức nghiêm túc: "Cô nên biết tầm quan trọng của sự việc lúc này! Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô phải chịu mọi trách nhiệm!"
Hoàng Vũ Vi gật đầu: "Đây là bản thảo của đại sư Thương Tế, khẳng định là phương thuốc có ích!"
Cô ta đi theo người nhà họ Vương bốc thuốc dựa theo phương thuốc, nhân lúc Vương lão còn chưa tắt thở thì đút thuốc cho.
Mọi người đều thức một đêm, không ngờ ngày hôm sau lúc trời sắp sáng, Vương lão thật sự tỉnh lại.
"Nước, tôi muốn uống nước..."
Không ngờ ông ấy có thể nói chuyện rõ ràng, tay chống giường mạnh mẽ ngồi dậy.
Mọi người đều kích động không thôi, Hoàng Vũ Vi ở bên cạnh trông thấy cũng cực kỳ kích động, bản thảo này của đại sư Thương Tế thật là hữu dụng!
Vương lão uống nước xong lại ăn nửa bát mì gà, cảm thấy cả người đều thông suốt, bị ung thư tra tấn bảy tháng làm ông ấy đau đớn muốn chết, nhưng hiện tại lại cảm thấy khẩu vị rất tốt, tinh thần cũng tốt.
"Cô gái, cô đã cứu tôi, tôi còn tưởng rằng cả đời này của mình đã hoàn toàn kết thúc rồi, không ngờ còn có thể sống lại, cô có mong muốn gì thì có thể nói với tôi."
Vương lão được người khác đỡ, trên khuôn mặt khô gầy là nụ cười.
Có ai mà không muốn sống cơ chứ, đặc biệt là trên vai ông ấy gánh trọng trách nặng như vậy!
Hoàng Vũ Vi kích động đến mức mặt đỏ cả lên, cô ta quỳ phịch xuống mặt đất: "Vương lão! Tôi không cầu xin gì cả, chỉ là cảm thấy ngài thật sự rất tốt, giống như cha ruột của tôi cho nên tôi mới không màng tất cả cũng phải cứu ngài!"
Vương lão nhìn người thực chuẩn, làm sao ông ấy lại không nhìn ra Hoàng Vũ Vi tới cứu ông ấy là có mục đích?
Nhưng lúc này, ông ấy vẫn đồng ý: "Được, vậy tôi sẽ nhận cô làm con gái nuôi của tôi!"
Tâm trạng của Hoàng Vũ Vi rất tốt liền dập đầu với ông ấy.
Vương lão quay đầu nhìn về phía Triệu Tiến và Hạ Kính Đình: "Lão Triệu, Kính Đình, các anh trông nom tôi lâu như vậy rồi, hãy mau trở về xử lý công việc đi."
Triệu Tiến nói mấy lời quan tâm, Hạ Kính Đình lại không dám thả lỏng, ông ấy chỉ cảm thấy Vương lão có vẻ vẫn chưa vượt qua kiếp nạn này.
Sao lại có người bị ung thư tra tấn bảy tháng, bỗng nhiên uống một chén thuốc, lập tức có tinh thần tốt như vậy chứ?
Nói khó nghe thì hình như là hồi quang phản chiếu!
Nhưng mà lại không giống hồi quang phản chiếu cho alwms!
Hạ Kính Đình ra khỏi cửa nhà họ Vương, nhắm hai mắt chợp mắt ở trong xe, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ông ấy nhớ rõ Lý Quốc Chấn từng nói, lúc bọn họ ở căn cứ nghiên cứu, có một lần một đồng nghiệp suýt chút nữa đã mất, là Loan Loan tới cứu!
Loan Loan hiểu một ít kiến thức y học.
Hạ Kính Đình nhanh chóng sai người lái xe về hướng nhà Hà Loan Loan.
Sáng sớm, Hà Loan Loan đang trong vườn hoa trước cửa nhìn Dục Hàn tưới hoa.
Ban đầu những bông hoa đó đều là cô tưới, nhưng hiện tại cô đang mang thai, Cố Dục Hàn sợ cô xách ấm nước quá nặng liền biến thành anh tưới hoa, cô ở bên cạnh nhìn.
Sáng sớm không khí rất trong lành, hoa trong sân nở rất đẹp, Hà Loan Loan định bụng sáng nay sẽ tạo bất ngờ cho Lý Quốc Chấn!
Chủ yếu vì chuyện sinh ba này đúng là khiến người ta quá vui vẻ, hai người bọn họ thật sự không giấu nổi nữa.
Bỗng nhiên có một chiếc xe đỗ ở cổng lớn, Hạ Kính Đình đi xuống từ trên xe.
Hà Loan Loan thấy hơi bất ngờ: "Cậu?"
Cố Dục Hàn cũng vội hỏi: "Cậu, sao cậu lại tới sớm như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao ạ?"
Hạ Kính Đình rảo bước đi tới, bỏ qua Cố Dục Hàn, trực tiếp nói với Hà Loan Loan: "Loan Loan, có phải trước kia cháu đã từng cứu một người có bệnh tình nguy kịch, cháu hiểu một ít kiến thức y thuật đúng không? Cậu có lời muốn hỏi cháu."
Ba người vào nhà, Lý Quốc Chấn đang xem báo uống trà, thấy Hạ Kính Đình tới thì nhanh chóng đứng dậy tiếp đãi.
Hạ Kính Đình vội vàng ngồi xuống kể lại sự việc: "Cơ thể của Vương lão không phải chuyển biến xấu trong một ngày mà đã trải qua bảy tháng tra tấn, gầy ốm từng chút một, cậu không tin một người có thể dùng một chén thuốc chữa khỏi bệnh chỉ trong vòng một đêm như vậy? Hiện tại hoàn toàn như người bình thường?"
Hà Loan Loan cũng có chút kinh ngạc!
Người này là thần tiên ư!
Cho dù cô dùng nước hồ tiên trong không gian cũng không có hiệu quả tốt như vậy!
Lý Quốc Chấn ở bên cạnh không nhịn được nói: "Chung quanh người có cấp bậc như Vương lão ắt hẳn đều là bậc thầy y học đẳng cấp đúng không? Nếu như đến bậc thầy còn không chữa khỏi cho ông ấy thì nói gì tới những người khác? Loan Loan, con có muốn đến xem thử không?"
Hà Loan Loan vội vàng hỏi hỏi về tình trạng căn bệnh của Vương lão, biết được sau khi Vương lão tỉnh lại hai mắt đỏ lên, lúc nói chuyện cực kỳ mạnh mẽ, cô lập tức nghĩ tới cái gì.
"Không xong rồi! Cậu ơi, cậu có thể lập tức dẫn cháu đến chỗ Vương lão không ạ?"
Hạ Kính Đình đã đoán được tình trạng của Vương lão kỳ lạ từ lâu.
Quả nhiên, Hà Loan Loan ở trên xe giải thích cho ông ấy: "Thầy đã từng nhắc đến với cháu, có loại thuốc như thế, nhưng dược tính quá mạnh, phần lớn mọi người căn bản không chống cự được độc tính bên trong thuốc.
Trong khoảng thời gian ngắn sẽ cứu được tính mạng con người nhưng trong vòng ba ngày kế tiếp, người đó sẽ đau nhức ngứa ngáy, thất khiếu đổ máu, sống không bằng chết! Tra tấn ba ngày, cuối cùng vẫn sẽ chết."
Cái c.h.ế.t này càng đau khổ cùng cực hơn so với sự tra tấn của ung thư ban đầu!
Chỉ có rất ít rất ít người, thân thể vượt qua thử thách, có thể chống cự được độc tính bên trong thuốc, thành công chịu đựng vượt qua cửa ải này.
Hà Loan Loan thật sự muốn xem thử rốt cuộc là ai độc ác như vậy, cho một ông cụ được nhân dân cả nước tôn kính uống loại thuốc này!