Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 392




Buổi biểu diễn vừa kết thúc, Cố Dục Hàn liền chào Hạ Kính Đình: "Cậu ơi, hôm nay Loan Loan tan học về nhà, cháu phải đi trước đây ạ."

Hạ Kính Đình hừ cười một tiếng, vỗ bờ vai của anh rồi sau đó mới nói: "Hôm nay về nhà cháu hay là nhà mẹ đẻ của con bé? Buổi tối mẹ cháu bảo cậu sang ăn cơm, chuẩn bị món ngon gì sao?"

Cố Dục Hàn lập tức hiểu được, chỉ sợ là hôm nay Loan Loan và mẹ anh đã thương lượng sẽ mời cậu ăn cơm.

"Cháu cũng không biết là chuẩn bị món ngon gì, cậu đi thì sẽ biết thôi ạ."

Hạ Kính Đình cười: "Được, chúa đi về trước đi, cậu còn phải mở cuộc họp."

Ai ngờ bên ngoài bỗng nhiên thay đổi thời tiết, Cố Dục Hàn ngồi trên xe, trong lòng có chút sốt ruột.

Không biết lúc Loan Loan tan học có mưa không.

"Đến Kinh Đại trước, đón vợ tôi rồi lại trở về."

Tài xế Tiểu Chu nhanh chóng đồng ý, nhưng xe mới lái đi thì bỗng nhiên một cô gái trẻ mặc sườn xám vẫy tay ở bên đường: "Làm phiền dừng lại!"

Cố Dục Hàn híp mắt, Tiểu Chu cả kinh: "Đoàn trưởng Cố, kia hình như là cô gái múa ở trên sân khấu hôm nay, nghe nói là con gái nhà tướng quân Triệu đấy."

Nghĩ đến tướng quân Triệu, Cố Dục Hàn chần chừ một lúc rồi bảo ngừng xe lại.

Triệu Dao Nhược mau chóng lên xe, cô ta mắc mưa, cả người nhu nhược đáng thương như đoá hoa đinh hương bị nước mưa làm ướt nhẹp.

"Xin lỗi, không quen biết mà tôi lại cản xe của các anh, thật sự là do hôm nay sinh nhật mẹ tôi, muốn trở về sớm một chút, các anh có thể đưa tôi ra con đường bên ngoài quân khu rồi tôi lại nghĩ cách về nhà không?"

Giọng nói của cô ta mềm mại duyên dáng như con thỏ trắng vô tội.

Cố Dục Hàn nhìn cô ta một cái, cầm lấy một tấm thảm ở bên cạnh cho cô ta.

Triệu Dao Nhược nhận lấy thảm, khóe môi nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn anh."

Nhưng ngay sau đó, Cố Dục Hàn lại dặn dò: "Tiểu Chu, lái trở về rồi thả tôi xuống, tôi ngồi một chiếc xe khác."

Cố Dục Hàn dứt khoát lưu loát xuống xe, dầm mưa đi vài bước, tìm được một chiếc xe khác rồi mau chóng lên xe.

Ánh mắt Triệu Dao Nhược nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, cô ta nhẹ nhàng chớp chớp mắt, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Chàng trai này thật sự là không giống với người khác.

Nhưng nhà họ Triệu cần anh.

Lúc Cố Dục Hàn tới trường học, Hà Loan Loan đã đi rồi, anh liền bảo tài xế quay đầu về nhà họ Cố.

Chờ khi vừa bước vào cửa nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn hấp dẫn.

Hạ Quân vui rạo rực nói: "Hôm nay Loan Loan hầm củ cải muối với thịt dê, ôi chao vừa ngửi đã biết là ngon rồi!”

Bữa cơm này rất ngon miệng.

Tuy rằng người cậu Hạ Kính Đình tới hơi muộn, nhưng người một nhà ở bên nhau, ăn uống vô cùng náo nhiệt, Cố Dục Hàn còn cùng cậu uống chút rượu.

Chờ Hà Loan Loan tắm rửa xong, anh đã nói chuyện xong với cậu rồi lên lầu.

Đuôi mắt chàng trai mang theo màu hồng nhạt, siết chặt vòng eo của cô: "Loan Loan."

Hà Loan Loan đỡ lấy anh: "Uống không ít nha."

Anh cười, tay đeo thứ gì lên trên cổ cô như làm ảo thuật vậy.

Hà Loan Loan mặc váy ngủ tơ lụa màu trắng, cảm thấy trên cổ chợt lạnh, cúi đầu nhìn liền phát hiện là một chiếc vòng cổ.

Chỉ cần khẽ động đậy liền lóe ra ánh sáng lộng lẫy, rõ ràng là kim cương!

Cô có chút kinh ngạc: "Sao anh lại mua cái này? Đắt lắm đúng không?"

Cố Dục Hàn cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa vén váy của cô lên: "Không đắt, tiền của anh là để cho em tiêu mà."

Mộ Giang gì đó kia tặng trân châu gì đó khiến trong lòng anh có chút khó chịu.

Nhưng anh có thể tặng thứ càng đắt hơn, khẳng định vợ anh sẽ càng thích đồ anh tặng.

Hà Loan Loan rất thích, thích tới mức buổi tối hôm đó mặc cho anh lăn lộn hơn hai giờ.

Ăn uống no đủ, cô dựa vào trong lòng anh, còn đang thưởng thức chiếc vòng cổ kim cương kia.

Cô không phải người cực kỳ mê hàng xa xỉ, nhưng đồ Cố Dục Hàn tặng làm cô rất thích.