Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 388




Trong căn tứ hợp viện được trang hoàng lịch sự tao nhã cổ điển nào đó ở Kinh Thị, hai người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đang đóng cửa nói chuyện với nhau.

"Hai ta đều hiểu rõ Hạ Kính Đình trải con đường thế nào cho cậu ấy, Lý Quốc Chấn chỉ là một người làm nghiên cứu, con gái ông ta có thể trợ giúp quá ít cho Cố Dục Hàn. Người thông minh như cậu ấy khẳng định hiểu rất rõ."

"Lão Triệu, nhưng tôi nghe nói, tình cảm giữa cô con gái nhà họ Lý kia và Cố Dục Hàn rất tốt, chưa biết chừng thằng nhóc này thật sự là kẻ si tình đấy."

"Ha ha, làm gì có người đàn ông nào chưa từng có ánh trăng sáng mối tình đầu? Nhưng khi ích lợi đặt tới trước mắt, ông sẽ chọn tiền đồ hay là phụ nữ? Phụ nữ xinh đẹp đầy ra đấy, giống như nụ hoa mùa xuân, đóa nào đóa nấy đều tươi đẹp cả Lão Đường, ông cảm thấy, Dao Nhược nhà tôi thế nào?"

Lão Đường ngẩn ra: "Dao Nhược là đứa con gái mà ông thương nhất, con bé..."

Lão Triệu nheo mắt lại: "Nếu tương lai có một ngày, Cố Dục Hàn lên chức, loại người như cậu ấy sẽ giữ hai chúng ta lại sao? Ý của Hạ Kính Đình không phải là tương lai bồi dưỡng cậu ta ra làm một con d.a.o hay sao?

Con cáo già này thật sự cho rằng chúng ta sẽ không phản kích? Kinh Thị này chỉ để nhà họ Hạ của ông ta lớn mạnh? Hai đứa con trai nhà họ Cố xảy ra tai nạn xe cộ, ông ta biết rõ là ai làm, lại không có chứng cứ, chắc đã rất lo lắng rồi!"

Giọng nói của hai người thấp dần, cây chuối tây ngoài phòng bị gió thổi lắc lư.

Cơn nóng bức của mùa hè dần dần tiêu tán.

Lúc khai giảng Hà Loan Loan đại điện lê diễn thuyết làm người ta cảm thấy mới mẻ, thậm chí có người trong toà soạn báo ở Kinh Thị còn tới phỏng vấn, điên cuồng chụp ảnh cô!

Dù sao thì có rất nhiều người có thành tích tốt, nhưng sinh viên xinh đẹp lại có thành tích rất tốt như Hà Loan Loan thật sự rất hiếm có.

Quả thực là con gái cưng của ông trời!

Nhìn ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác, Hà Loan Loan cười nhạt trong lòng.

Thật ra cô là người rất may mắn ở chỗ nào chứ?

Mười chín năm tra tấn trước đó, nếu không phải là cô kiên cường thì không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần.

Nhưng cuộc sống chính là như vậy, chỉ có liều mạng giãy giụa, phấn đấu, chịu đựng thì mới có khả năng nảy sinh kỳ tích!

Vội vàng rời khỏi hội trường, ánh mắt của không ít người còn đang dõi theo cô.

Lý Đan Thanh nhìn từ xa, vết thương trong tay còn chưa khỏi hẳn, má cô ta gầy ốm, ánh mắt ảm đạm, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hà Loan Loan biết, hôm nay Cố Dục Hàn và cha đều bận rộn, không thể tới tham gia khai giảng đại diện, đương nhiên, cô cũng sẽ không để ý những chuyện này.

Cô thừa dịp vẫn chưa có tiết, nhanh chóng đi tìm Tào Quyên.

Sau khi Tào Quyên tới Kinh Thị, ban đầu chưa làm quen được nhưng không bao lâu sau đã cảm thấy như tới chốn thiên đường!

Nhà trẻ ở Kinh Thị rất tốt, giá rẻ, thầy cô bên trong cũng đối xử với bọn trẻ rất dịu dàng tinh tế, sau khi Trân Trân được đưa còn mập lên đấy, mỗi ngày đều chơi rất vui vẻ.

Bên này sinh hoạt tiện lợi, điều kiện tốt hơn ở quê rất nhiều, cơ hội kiếm tiền cũng càng nhiều hơn.

Hà Loan Loan thuê một căn phòng ba gian ở một toà nhà văn phòng cho cô ấy coi như phòng làm việc, Tào Quyên phụ trách thiết kế, Hà Loan Loan còn thuê một công nhân làm các việc vặt khác.

Hôm nay Hà Loan Loan tới chính là vì thương lượng một chuyện với cô ấy: "Tào Quyên, trước kia xưởng quần áo Hữu Nghị luôn theo đuổi trang phục thịnh hành, nhưng mục đích hiện tại của chúng ta là theo đuổi hàng đặt may cao cấp xa xỉ, tốt nhất là làm cho nhãn hiệu nổi tiếng, hướng ra thế giới, cho nên không cần quy mô quá lớn nhưng nhất định phải theo đuổi chất lượng, linh hồn.

Đây đều là sách về phương diện trang phục mà tôi tìm giúp cô, mặt khác tôi kiến nghị cô đi học đại học vào buổi tối, bên học viện trang phục có lớp đấy. Về Trân Trân thì thuê một bảo mẫu trông cũng được."

Học đại học vào buổi tối?

Tào Quyên sửng sốt, gương mặt nóng lên: "Loan Loan, tôi tôi tôi sao xứng học đại học, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này..."

Thật ra cùng lắm thì cô ấy xem như có bằng tiểu học, sau đó dựa vào sự chăm chỉ của mình nên đọc sách viết chữ mới tính là lưu loát.

Hà Loan Loan cười rất bình tĩnh: "Thế tôi hỏi cô, nếu có cơ hội cho cô đi học thì cô có muốn thử không?"

Tào Quyên do dự một lát rồi gật đầu: "Tôi muốn!"

Thật ra trong lòng của không ít người đều có việc mình muốn làm, chỉ là không đủ dũng cảm, luôn cảm thấy bản thân không làm được.

Bước đầu tiên luôn khó như vậy đấy.

Nhưng thường thường khi bạn thử rồi mới phát hiện thật ra không hề khó!

Trong lòng Tào Quyên thấp thỏm bất an, sau khi được Hà Loan Loan cổ vũ thì bắt đầu hành động lên.

Đầu tiên là cô ấy đến học viện trang phục hỏi thăm phương thức học đại học vào buổi tối, rồi sau đó tham gia thi cử, lòng mang kích động, không ngờ thật sự thông qua kỳ thi!

Rồi sau đó, Tào Quyên mơ màng nhận được giấy chứng nhận sinh viên của lớp đại học buổi tối.

Ngày đó, cô ấy đứng ở cửa học viện trang phục, nhìn tên "Tào Quyên" trên giấy chứng nhận sinh viên, nước mắt rơi xuống rào rào.

Trước đó không lâu, cô ấy còn đang bị đánh, Từ Trưởng Tiến và bà cụ Từ không đánh thì cũng mắng nhiếc cô ấy, Trân Trân bị đ.â.m mười một cây kim, nhưng nháy mắt, không ngờ cô ấy lại sống một cuộc sống hoàn toàn không dám nghĩ đến cứ như đang nằm mơ vậy!

Tào Quyên siết nắm tay, cô ấy nhất định phải quý trọng cuộc sống hiện tại!