Tào Quyên làm như thật sự mặc kệ đứa bé.
Từ Trưởng Tiến đi tìm mẹ anh ta, bà cụ Từ ôm Trân Trân trốn đi.
Lần này bà ta không dám giở trò với đứa bé nữa, nhưng Trân Trân cứ khóc mãi, căn bản không thích bà ta, khóc đến mức đầu bà ta đau đớn!
Thấy con trai đã trở lại, bà ta không kiên nhẫn nói: "Cái đồ đê tiện kia đâu? Bảo nó trở về trông con nấu cơm đi!"
Trong khoảng thời gian này, bà cụ Từ phải làm việc nhà, giặt quần áo nấu cơm, mệt muốn chết, Tào Quyên phải trở về ngay mới được!
Nhưng ai ngờ Từ Trưởng Tiến lại nói với sắc mặt cổ quái: "Mẹ ơi, cô ta nói con muốn quyền nuôi dưỡng thì sẽ đưa con cho con. Về sau cô ta mặc kệ, cũng không đưa tiền nuôi dưỡng đâu."
Bà cụ Từ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: "Con ti tiện này! Không phải nó đi làm được tiền lương rất cao ư? Nó không trả tiền thì ai nuôi đứa con ti tiện của nó? Chẳng lẽ trông cậy vào chúng ta nuôi à? Mông của nó không biết cố gắng, sinh ra con vịt giời, còn muốn lừa bịp tống tiền nhà họ Từ chúng ta, nằm mơ!"
Nhưng hiện tại Tào Quyên không cần con nữa, hai người bọn họ giữ Trân Trân, nếu như không nuôi tử tế thì khẳng định sẽ bị tổ chức phê bình.
Bà cụ Từ tức lắm!
Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể mang Trân Trân về trước.
Bà ta hâm nóng màn thầu, bởi vì mùa hè nên chỗ màn thầu kia không để được lâu, vỏ đã mốc cả ra, bà cụ Từ bóc lớp vỏ đi, tùy tiện xào ít dưa muối, còn bỏ thật nhiều ớt cay.
Tất nhiên Trân Trân không ăn, đừng nói là đứa bé con, dù là Từ Trưởng Tiến cũng không muốn ăn.
Anh ta vẫn luôn suy nghĩ, Tào Quyên nói vốn dĩ định cho anh ta một số tiền, rốt cuộc là số tiền lớn cỡ nào.
Nếu cho không ít tiền thì anh ta thật sự bằng lòng đưa quyền nuôi dưỡng cho Tào Quyên.
Lại dùng tiền cưới một cô vợ mới là được.
Nhà họ Từ lung tung rối loạn, Trân Trân miễn cưỡng ăn một chút bột, không chịu ăn màn thầu, khóc mệt mỏi thì tự mình ngủ mất.
Bên kia, Tào Quyên trở lại nhà của Hà Loan Loan, lòng dạ không yên, không nhịn nổi một phút, đứng lên đi tới đi lui.
Cô ấy thật sự sắp không nhịn được trực tiếp đi đồng quy vu tận với đám người Từ Trưởng Tiến rồi!
Hà Loan Loan khuyên cô ấy: "Tôi đã xin phép chủ nhiệm Vương là vợ của chính ủy Từ rồi, chủ nhiệm Vương sẽ qua đó xem thử, nếu như bọn họ không chăm sóc tốt cho Trân Trân thì sẽ lập tức ôm Trân Trân trở lại đây trả cho cô. Nhưng mà quyền nuôi con không nằm trong tay cô, cô biết không?
Cho dù cô có ôm Trân Trân trở về cũng vô dụng, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục làm ầm lên. Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là lấy được quyền nuôi dưỡng Trân Trân sau đó lại ôm con bé trở về. Quá một khoảng thời gian nữa cô mang theo Trân Trân trực tiếp đến Kinh Thị phát triển!"
Hiện giờ Tào Quyên cũng đã hiểu rõ, mình cần phải đi!
Nếu còn không đi thì sẽ bị nhà họ Từ dây dưa cả đời.
Cô cắn răng: "Loan Loan, hay là tôi trực tiếp đi nói với bọn họ, tôi cho bọn họ một số tiền, một trăm đồng chắc đã đủ rồi chứ? Đã đủ để anh ta cưới một người phụ nữ khác rồi!"
Hà Loan Loan lắc đầu: "Một trăm đồng làm sao thoả mãn được bọn họ? Bọn họ sẽ giở công phu sư tử ngoạm! Hơn nữa, dựa vào đâu mà phải cho bọn họ tiền? Hiện tại chúng ta phải khiến bọn họ chủ động cầu xin cô, đưa đứa bé cho cô!"
Tào Quyên ngơ ngác: "Vậy phải làm sao bây giờ…"
Lúc này, Cố Dục Hàn mở miệng: "Để tôi tìm người sắp xếp."
Hà Loan Loan và anh liếc nhau, trong mắt hai người đều sáng tỏ.
Tào Quyên cảm thấy kỳ lạ: "Hai người… đang đánh đố gì thế?"
Cô ấy biết rất rõ ràng, từ sau khi xảy ra chuyện, Hà Loan Loan đều ở cùng mình, vẫn chưa tới kịp thương lượng với Cố Dục Hàn cơ mà.
Nhưng Cố Dục Hàn lại hiểu rõ điều Hà Loan Loan nghĩ trong lòng.
Hà Loan Loan giải thích: "Chúng ta tốn chút tiền lẻ tìm một người làm diễn viên giả vờ ngày mai đi xem mắt với Từ Trưởng Tiến, cô cứ chờ mà xem."
Đêm nay, Tào Quyên trằn trọc.
Cuộc sống ở nhà họ Từ cũng chẳng dễ dàng.
Từ Trưởng Tiến không thể trông con, bà cụ Từ liền chịu trách nhiệm dỗ Trân Trân ngủ.
Ban đầu bà ta nghĩ, vừa đóng cửa lại thì trông đứa bé thế nào cũng chả có ai trông thấy.
Nhưng trước khi sắp ngủ, chủ nhiệm Vương lại tới cửa.
Đến để điểm danh phê bình bà cụ Từ: "Mọi người đều biết chuyện bà đ.â.m kim vào trong người đứa bé trước kia! Từ Trưởng Tiến, lần này nếu như đứa bé mà còn xảy ra chuyện trong tay anh thì anh cũng phải vào cải tạo đấy!"
Chủ nhiệm Vương mang theo một bát cháo đút cho Trân Trân ăn.
Từ Trưởng Tiến gật đầu như giã tỏi, bảo đảm mình sẽ đối xử tốt với đứa bé.