Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 330




Kẻ vô lại còn đang hôn mê bất tỉnh, cảnh sát chỉ có thể nói: "Chuyện này chờ tên lưu manh tỉnh lại rồi thẩm vấn sau, nhưng lát nữa anh phải bắt đầu thi rồi..."

Ai ngờ chàng trai cao gầy kia lại trở nên kích động: "Chẳng lẽ các người không xử lý chuyện này dựa theo pháp luật sao? Cô ta là người có hiềm nghi, cần mang đi điều tra thẩm vấn chứ!"

Hà Loan Loan cười khẽ một tiếng: "Anh nói anh mang theo ba mươi đồng, tổng cộng ba tờ đại đoàn kết sao?"

Chàng trai lập tức gật đầu: "Phải, không sai! Ba tờ đại đoàn kết, tròn trịa."

Hà Loan Loan nhìn bà chủ: "Tiền phòng một đêm một đồng rưỡi, ngày hôm qua tôi và anh ta vào đây ngay sát nhau, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta đưa cho bà một tờ mười đồng, bà trả lại anh ta tám đồng rưỡi. Bà chủ, bà có nhớ chuyện này không?"

Bà chủ rất nhạy cảm với tiền, hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đương nhiên là tôi nhớ rõ, đúng là cậu ta đưa cho tôi một tờ mười đồng, tôi trả lại tiền lẻ cho cậu ta, không đúng cậu nhóc, sao cậu lại có ba tờ chẵn, tiền lẻ của cậu đâu?"

Sắc mặt của anh chàng tức khắc tái xanh, còn muốn cãi cọ thì Hà Loan Loan đã lạnh mặt: "Người nên bị dẫn đi là anh chứ nhỉ? Rõ ràng anh chỉ mất tám đồng rưỡi, hiện tại cũng đã tìm được rồi, anh muốn tống tiền! Đây là hành vi trái pháp luật!!"

Ngay lúc này, hai kẻ vô lại cũng đã tỉnh, kêu cha gọi mẹ, rất mau đã cung khai rốt cuộc mình trộm bao nhiêu tiền.

Lại nói về anh chàng kia, kẻ vô lại khai thật sự chỉ trộm tám đồng rưỡi, thậm chí còn chửi ầm lên: "Bà nội ơi, ai biết bọn họ đều nghèo như vậy!! Không có một ai có hơn mười đồng cả!!"

Thế này xem như đã chứng thực...

cảnh sát trực tiếp đưa kẻ trộm và chàng trai đi.

Ban đầu anh ta muốn loại bỏ Hà Loan Loan, lại không ngờ rằng, đã đẩy chính mình vào!

Chàng trai cao gầy nhảy dựng cả lên: "Tôi còn phải đi thi! Các người không thể dẫn tôi đi được!! Không được!! Buông tôi ra!!"

Anh ta đ.ấ.m một quyền vào cảnh sát, hay lắm, lúc này trở thành đánh cảnh sát, càng phải bị mang đi.

Rất mau, nhà trọ lại trở nên yên tĩnh.

Hà Loan Loan nhìn thời gian, bây giờ đã đến sáu giờ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường thi.

Mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy nữ sinh mặt tròn tóc ngắn buổi sáng kia đang chờ ở cửa.

Cô ấy cầm một cái bánh bao cùng một túi sữa đậu nành trong tay, đưa cho Hà Loan Loan thật cẩn thận: "Chuyện hồi sáng, thật sự cám ơn cô, nếu không nhờ có cô thì tôi xong rồi. Tôi mời cô ăn bánh bao và sữa đậu nành này, tôi tên Ngô Linh Lị, rất vui khi được quen biết cô!"

Mới nói xong, Ngô Linh Lị đã đói đến mức bụng kêu òng ọc, mặt cô ấy cũng đỏ cả lên.

Hà Loan Loan cười: "Chính cô còn chưa ăn đúng không? Chúng ta cùng nhau ăn đi."

Cô bảo Ngô Linh Lị chờ ở cửa, còn mình thì về phòng lấy thêm mấy cái bánh bao, trứng gà còn có sữa đậu nành ra từ trong không gian, rồi sau đó đi tới cửa: "Vừa nãy tôi cũng mới đi ra ngoài mua, nào, hai chúng ta cùng nhau ăn đi."

Tổng cộng có sáu cái bánh bao, Hà Loan Loan ăn hai cái, bốn cái còn lại đều cho Ngô Linh Lị ăn.

Bản thân Ngô Linh Lị không nỡ ăn, thật ra tối hôm qua cô ấy cũng không ăn cơm, bụng đang đói, Hà Loan Loan khuyên mãi, Ngô Linh Lị bất tri bất giác liền ăn bốn cái bánh bao, hai quả trứng gà, lại uống một túi sữa đậu nành, cảm giác ăn đến mức no căng này làm đôi mắt cô ấy cong lên vì cười!

Ngô Linh Lị thỏa mãn nhìn Hà Loan Loan, trước nay chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy!

"Cảm ơn cô, Hà Loan Loan! Chúc cô thi được thành tích tốt như lý tưởng!"

Hai người cùng đến trường thi, tìm được phòng của mình, sau tiếng chuông báo hiệu liền mau chóng tập trung vào kỳ thi.