Em gái họ Hoàng Vũ Nhu đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ Hoàng Vũ Vi: “Chị à, xem như lần này chịu thiệt vậy, cứ đi xin lỗi đi, cuộc đời dài như vậy, còn nhiều cơ hội mà. Em cũng không tin điều kiện của Cố Dục Hàn tốt như vậy mà cả đời lại chỉ thích một người phụ nữ thôn quê, chờ một ngày nào đó cô ta rơi vào tay chúng ta thì chúng ta sẽ khiến cô ta đẹp mặt!”
Cuối cùng, Hoàng Vũ Vi cũng đồng ý.
Nhưng tâm lý của cô ta lại không như vậy.
Cô ta đến tìm Cố Dục Hàn trước, to gan đi tìm anh, nói cho anh biết tất cả chân tướng!
Cô ta không tin người thông minh như Cố Dục Hàn lại không rõ ràng những chuyện này!
*
Từ sau khi mẹ chồng và cháu trai cháu gái rời đi, cuộc sống của Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn thư thả hơn nhiều.
Người đàn ông này lại không biết xấu hổ, tùy thời tùy lúc đều muốn thân thiết với cô.
Lúc cô đang nấu cơm trong bếp cũng bị anh dụ dỗ đến mức ý loạn tình mê.
Hà Loan Loan rất ngượng ngùng, mẹ chồng đi chưa được ba ngày mà giường trong nhà đã bị Cố Dục Hàn đè sụp...
Tên khốn nạn này, nhìn người đàn ông của mình đi tìm kìm sửa giường, nhìn khe hỡ trên chiếc giường kia, Hà Loan Loan thật sự muốn cười!
“Giường ở đại viện này đều giống nhau đúng không? Chỉ có giường nhà chúng ta là nứt ra rồi... Cố Dục Hàn, anh biết sai chưa?”
Cố Dục Hàn đang leng keng leng keng sửa giường, anh quay đầu nhìn cô, gương mặt tuấn tú tràn ngập ý cười: “Biết sai rồi, lần sau sẽ làm ở trên ghế hoặc trên bàn cũng được, nếu không ổn nữa thì hai ta ra ngay cửa sổ...”
Hà Loan Loan bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt, cô bước lên che miệng anh rồi tức giận nói: “Câm miệng câm miệng câm miệng!”
Vì bị cô bịt miệng nên Cố Dục Hàn chỉ có thể ú a ú ớ nói: “Phòng khách... còn có... sô pha...”
Thậm chí anh còn kéo cô vào n.g.ự.c mình, mỉm cười hôn cô: “Anh yêu vợ anh thì có gì sai? Đêm qua là ai nói thích anh? Hửm? Trở mặt không nhận người sao?”
Lỗ tai Hà Loan Loan bị anh làm cho phát ngứa, mỉm cười đẩy anh ra: “Đồ lưu manh!!”
Hai người đang cười nói thì nghe có người gọi ngoài cửa: “Đoàn trưởng Cố! Có người ở khu nhà bên cổng tây tìm!”
Hà Loan Loan thả lỏng một hơi: “Ai nha anh mau đi đi! Có người tìm anh kìa!”
Cố Dục Hàn lưu luyến rời đi, đi tới cửa còn quay đầu lại nhìn vợ mình: “Tối gặp lại.”
Hà Loan Loan rùng mình, nhanh chóng xua tay: “Anh đi mau đi! Đi bận việc của anh đi!”
Cố Dục Hàn buồn cười, tâm tình vui vẻ rời khỏi nhà.
Lúc anh đến cổng tây lại không phát hiện ra người đến tìm mình đang ở đâu, sắc mặt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
Vừa định quay về thì một cô gái xinh đẹp mặc âu phục trắng từ trong góc tường nhào ra.
Mắt cô ta ngân ngấn nước, nhìn vô cùng yếu đuối nhu nhược.
“Cố Dục Hàn... anh, anh không nhớ em sao?”
Hoàng Vũ Vi dùng hết dũng khí cả đời bắt lấy tay áo anh!
Cô ta hiểu rất rõ sự chua xót khi yêu thầm một người, nhưng cô ta không thể từ bỏ!
Cô ta chỉ hận không thể ôm lấy anh ngay lập tức nhưng lại không dám, chỉ có thể kéo ống tay áo của anh như vậy, vô cùng đáng thương nói: “Chúng ta đã tình cờ gặp nhau rất nhiều lần, lúc em túc trực chăm sóc bên giường bệnh của anh, anh còn cười với em, anh lại không cười với những hộ sĩ khác! Cố Dục Hàn, em, em thật sự thích anh! Em tình nguyện vì anh trả giá tất cả! Trước kia là em không đủ dũng cảm nên mới khiến chúng ta bỏ lỡ nhau, nhưng bây giờ em lại không muốn tiếc nuối như thế nữa!”
Cô ta yêu anh, nhất kiến chung tình, có gì sai sao!
Cô ta vừa nói xong thì đã Cố Dục Hàn hất tay, anh lui về phía sau, ngữ điệu sắc bén lạnh lùng quát: “Cô làm trò gì vậy?! Tôi ra lệnh cho cô lui về phía sau! Bảo trì khoảng cách!”