Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 247




Xe lửa nhanh chóng khởi động, Cố Dục Hàn nhìn khung cửa sổ vẫy tay một lúc rồi mới trở về.

Nhưng anh không hề để ý thấy trong đám người nhốn nháo kia có một vài bóng hình quen thuộc.

Trong khoảnh khắc Hà Linh Linh nhìn thấy Cố Dục Hàn, cô ta giật mình hoảng sợ, vội vàng kéo tay Trần Thúy Hoa nói: “Mẹ! Cố Dục Hàn ở bên kia!”

Trần Thúy Hoa cũng sợ hãi, hai người vô cùng khẩn trương nhưng lại thấy Cố Dục Hàn rời đi.

Lúc này Trần Thúy Hoa mới bình tĩnh trở lại: “Được rồi, đừng tự dọa mình nữa! Cậu ta không nhìn thấy chúng ta! Bác Cao của con đã nói rồi, hôm nay chúng ta phải tới đón Lý Quốc Chấn ngay tại cửa.”

Hà Linh Linh cũng có chút kích động: “Mẹ, hy vọng hết thảy đều thuận lợi!”

Cố Viêm Lâm xách hành lý đứng bên cạnh lại không nói gì.

Anh thấy Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa cười vui vẻ như vậy nhưng lại cho rằng chuyện này sẽ không thành công.

Bởi vì Hà Loan Loan căn bản không phải một người bình thường.

Mà Cố Dục Hàn cũng vô cùng quen thuốc Tây Lâm.

Đương nhiên, anh ta cũng hy vọng mọi chuyện thuận lợi.

Tóm lại, chỉ cần Hà Linh Linh thành công nhận thân, sau này anh ta có thể nghĩ cách chiếm đoạt tài sản của Lý Quốc Chấn.

Đoàn người lén lút rời khỏi ga tàu hỏa, nhanh chóng bắt xe chạy tới căn cứ bí mật.

Lúc này trong căn cứ nghiên cứu quân sự bí mật không ngừng vang lên tiếng cười hoan hô, không ít người đều đã rơi lệ!

Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đang đứng trên sân khấu đại diện phát biểu.

“Các đồng chí! Tôi tuyên bố! Công trình nghiên cứu hơn hai mươi năm của chúng ta ngày hôm nay đã có được một dấu chấm câu hoàn mỹ! Những người đang ngồi ở đây, có không ít người cũng giống như tôi, từ lúc tới đây chưa từng về nhà một lần, cũng không nhận được tin tức của người nhà! Nhưng chúng ta đã thành công, biến không thành có, khiến cả thế giới phải khiếp sợ! Chúng ta đã nghiên cứu ra vật liệu kim loại quý hiếm thuộc về riêng mình, hỏa tiễn của chúng ta sẽ bay lên trời cao!! Chúng ta sẽ không bao giờ bị đánh ngã!”

“Chúng ta vẫn luôn theo đuổi, không bao giờ từ bỏ! Ngày hôm nay là điểm kết thúc nhưng cũng chính là khởi đầu! Hy vọng tổ quốc sẽ có thêm ngàn vạn đồng chí, tuổi già lui về, tuổi trẻ bước lên, dựng nên một đế chế khoa học kỹ thuật tối cao để đám cường đạo phương tây kia không dám đụng vào một sợi tóc của chúng ta!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ai nấy đều thổn thức không thôi, trong sự chua xót cũng xen lẫn tự hào!

Bọn họ đau khổ hy sinh gia đình, tiêu tốn nhiều năm như vậy chính là vì muốn tổ quốc trở nên cường thịnh, ngày hôm nay bọn họ cũng đã thực hiện được!

Đại hội kết thúc, mọi người đều tranh thủ về nhà.

Nhưng thời gian quá vô tình, cũng không phải ai cũng chắc chắn bản thân có còn nhà để về hay không sau hai mươi năm rời xa quê hương?

Âm hưởng quê hương không thể thay đổi tóc mai đã bạc dần!

Vị đồng chí vừa lên phát biểu kia nhanh chóng thu dọn đồ đạc muốn về nhà.

Hai bảo vệ tổ chức sắp xếp cho ông ấy cũng nhanh chóng đuổi theo: “Giáo thụ, hay là ngài ở lại Kinh thị tham gia đại hội tuyên dương trước đã...”

Ông ấy quay đầu lại, vô cùng kích động!

“Các cậu không hiểu đâu, với tôi bây giờ không gì quan trọng hơn việc đi tìm người thân! Tôi làm gì thì trong lòng tôi hiểu rõ, tôi không cần khen thưởng, căn cứ nhiều người như vậy, cứ để bọn họ tham gia, tôi phải về nhà! Về nhà!”

Ông ấy vừa nói vừa rơi nước mắt, tràn đầy bi thương cùng thống khổ!

Hai bảo vệ có chút không đành lòng, vừa theo ông ấy ra ngoài vừa hỏi: “Vậy nhà của giáo sư ở đâu? Chúng tôi xem có thể đưa ông về nhà trước được không, sau đó lại tới Kinh thị.”

Người đàn ông vội vã bước ra cổng lớn, còn chưa kịp nói lời nào thì một cô gái trẻ tuổi đột nhiên nhào lên ôm ông ấy khóc rống: “Cha! Cha!! Cuối cùng con cũng tìm được cha rồi!!”