Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 243




Còn Hà Loan Loan cũng không định tiếp tục nán lại, cô đã nghe ra rõ ràng, hôm nay lúc đại sư Thương Tế nói chuyện hơi thở không được ổn định cho lắm, tiếng hít thở cũng khá to, hiển nhiên là phổi và khí quản có vấn đề.

"Đại sư Thương Tế, vậy tôi xin đi trước, hôm nay vất vả cho ngài rồi."

Hà Loan Loan chào tạm biệt đại sư Thương Tế, đi thẳng đến phòng sắc thuốc, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc Đông y.

Cô đi vào thì nhìn thấy một học trò khác của đại sư Thương Tế là Khâu Tân đang sắc thuốc, Hà Loan Loan đứng ở ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt ngửi, mở miệng hỏi: "Anh Khâu Tân, có phải bài thuốc này của anh hơi lạ hay không?"

Khâu Tân sửng sốt: "Hả? Hẳn là không có gì lạ cả, tôi bốc theo bài thuốc của thầy, sau đó mới sắc mà."

Hà Loan Loan đi vào mở nắp nồi ra nhìn, khẳng định: "Anh lấy nhầm ma liên trong này rồi, trông rất giống khổ liên, cho nên sau khi đại sư uống sẽ không có tác dụng, ông cụ đã cao tuổi khứu giác không còn được nhạy bén nữa, không nhận ra sự khác biệt này. Giờ tốt nhất là phải đổi đi."

Khâu Tân lập tức nóng nảy: "Không thể nào! Lúc lấy tôi đã xem rất kỳ đấy!"

Nhưng anh ấy không dám sơ ý, vẫn kiểm tra một chút, sau khi cẩn thận đối chiếu, thật đúng là đã lấy sai!

Trong nháy mắt mặt đỏ cả lên: "Cô Hà, cảm ơn cô! Thật sự rất cám ơn cô! Nếu không nhờ có cô thì có lẽ tôi sẽ tiếp tục cho sư phụ uống thứ thuốc vô dụng này rồi, ôi chao cô nói xem sao tôi lại ngốc như vậy! Nhưng cô lợi hại thật đấy! Không ngờ cô chỉ cần ngửi thôi đã có thể phát hiện thuốc khác nhau?"

Hà Loan Loan thấy anh ta nói liên thanh như s.ú.n.g AK, mím môi cười một cái, trả lời hai câu liền chào tạm biệt.

Phía sau Hoàng Vũ Vi đã hỏi đại sư Thương Tế không ít vấn đề, đều là do mấy ngày nay cô ta tỉ mỉ chọn lựa, nếu đã học thì phải học cho ra dáng, tuyệt đối sẽ không giống Hà Loan Loan thấy tan học liền chạy lấy người!

Nhưng Hoàng Vũ Vi không nghĩ tới, mình đuổi theo đại sư Thương Tế hỏi bài nửa ngày đều không bằng một hành động nhỏ của Hà Loan Loan.

Lúc Khâu Tân bưng thuốc tiến vào thì nói thao thao bất tuyệt: "Sư phụ! Cô Hà kia lợi hại quá! Lúc đi ngang qua ngửi thấy con đang sắc thuốc liền nói con bốc nhầm thuốc, đúng là con đã lấy nhầm ma liên thật.

Cô ấy nói hơi thở và tiếng nói chuyện của thầy đều khác với lần trước, hình như là chính khí hư yếu tà khí dồi dào, nhiệt độc hãm bên trong, dùng sai thuốc thì không khỏi được. Sư phụ là đứa óc heo như con sai rồi, may mà cô Hà thông minh chỉ ra cho con, bằng không mấy ngày nữa thầy vẫn không khỏi được!"

Đại sư Thương Tế tỏ vẻ mặt kinh ngạc: "Cô nhóc này thông minh tới vậy cơ à? Hôm nay tôi cũng chỉ thỉnh thoảng ho khan một tiếng, giọng nói hơi thấp mà cô bé đã quan sát ra bệnh trạng của tôi, còn có thể đoán được bốc nhầm thuốc qua mùi của thuốc ư?"

Ông cụ càng nói càng hưng phấn, vuốt chòm râu nói: "Hay lắm hay lắm! Xã hội bây giờ mà còn có tư chất hơn người như vậy! Là phúc của người bệnh!"

Hoàng Vũ Vi bên cạnh vốn đang có tâm trạng vui vẻ, lập tức mất sạch, cô ta siết cuốn vở trong tay thật chặt, âm thầm hạ quyết định, chờ lát nữa về sẽ phải tìm người đến xưởng thuốc Trường Ninh gây sự!

Lúc Hoàng Vũ Vi vội vội vàng vàng về nhà thì Hà Loan Loan đang ở bốt điện thoại công cộng gọi điện.

Đầu tiên cô gọi điện thoại cho một đài phát thanh vô cùng nổi tiếng ở Kinh Thị.

Đài phát thanh kia có một chương trình trợ giúp thính giả giải quyết phiền toái, sau khi Hà Loan Loan gọi tới, người dẫn chương trình nhiệt tình nói: "Xin chào, xin hỏi cô có phiền não gì cần đài phát thanh của chúng tôi giúp cô giải quyết không?"

Chỉ nghe bên phía Hà Loan Loan truyền đến giọng nói kiêu ngạo của một người phụ nữ: "Toàn bộ Tây Lâm Thị đều là do nhà họ Hoàng chúng tôi định đoạt, làm cô biến mất chẳng qua chỉ là một việc đơn giản... Nhà của chúng tôi có người ở Kinh Thị đấy..."