Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 226




Thấy Hứa Đồng đứng lên, Dương Ba nhanh chóng kéo tay áo cô ta, thấp giọng nói: “Em làm gì đó!”

Nhưng Hứa Đồng không nhịn được, từ sau khi mang thai cảm xúc của cô ta cũng d.a.o động rất lớn, đúng lý hợp tình nhìn Hà Loan Loan: “Hà Loan Loan, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, hai ta giảng hòa đi! Dù sao cũng là người trong cùng đại viện, nhưng trước khi giảng hòa tôi muốn hỏi cô một chuyện, lý do gì mà cô cứ nhắm vào tôi vậy? Cô có biết một thai phụ như tôi phải thức suốt đêm phiên dịch văn kiện cho chính ủy Từ không, bụng đau đến mức suýt thì sinh non! Cô cũng là bác sĩ, sao lại nhẫn tâm đi cướp đoạt thành quả lao động của người khác? Chẳng lẽ đoàn trưởng Cố cho phép cô làm như vậy sao?”

Từng câu từng chữ đều có ý chỉ trích Hà Loan Loan.

Căn nhà vốn dĩ tràn ngập tiếng cười nói đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn Hà Loan Loan, rồi quay sang nhìn Hứa Đồng, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ra làm sao.

Không phải chính ủy Từ vừa nói là Hà Loan Loan trợ giúp phiên dịch sao?

Dương Ba nhanh chóng khuyên Hứa Đồng: “Em làm gì vậy? Mau ngồi yên đi! Làm chuyện tốt muốn lưu danh sao? Có đến mức đó không?”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng ý tứ của Dương Ba là đang biểu đạt sự bất mãn.

Là nhà họ làm chuyện tốt mà hai vợ chồng Cố Dục Hàn lại được khen?

Ý cười trên mặt chính ủy Từ phai nhạt, anh ấy lấy xấp tài liệu kia ra: “Vừa lúc mọi người đều ở đây, hôm nay ngoài chuyện chúc mừng Dục Hàn lập công lớn, tôi cũng có một chuyện muốn tuyên bố. Tôi phát hiện tri thức văn hóa của một vài người ở đây còn nhiều khiếm khuyết, ngày thường cần bổ sung nhiều hơn mới được. Lần này tôi nhận được một tập tài liệu tiếng nước ngoài, cần dùng trong buổi họp nhưng nhất thời không tìm được người phiên dịch, đồng chí Dương Ba nói vợ cậu ta có thể dịch được nên tôi đã giao cho cô ta. Hôm sau tôi nhận về, vừa lúc gặp được đồng chí Hà, cô ấy thấy tôi gấp gáp nên đã giúp tôi chỉ ra những chỗ bị dịch sai, còn giúp tôi phiên dịch lại một bản khác. Lúc tôi tới chỗ cấp trên mở họp mới không bị xấu mặt. Lúc họp xong tôi cũng có nhờ người khác xem lại giúp, bản dịch đầu tiên đã bị sai nghĩa hơn phân nửa. Đồng chí Hứa, nếu cô đã nhắc tới thì tôi cũng hy vọng cô hiểu rõ, những thứ này đều liên quan đến công tác của tổ chức, không phải trò đùa! Cô biết chính là biết, không biết là không biết, sao lại nói dối? Vì ham hư vinh sao? Vốn dĩ tôi đã rất biết ơn cô nhưng bây giờ tôi thật không hiểu nổi loại người như cô!”

Mặt Hứa Đồng bỗng nhiên nóng rát!

Cô ta thật sự không hiểu rất nhiều từ ngữ trong văn bản kia, miễn cưỡng dùng từ điển mới phiên dịch được nên mới tốn hết một đêm.

Nhưng... Hà Loan Loan lại ngáng chân cô ta!

Nếu Hà Loan Loan không rảnh rỗi chạy đi tìm việc làm, chỉ ra lỗi sai giúp chính ủy Từ thì cô ta đã có thể lập công chứ không phải phạm sai lầm như vậy.

Dương Ba ý thức được thì ra là Hứa Đồng phiên dịch sai, lập tức đỏ mặt xin lỗi: “Chính ủy Từ, là chúng tôi không đúng, lần sau chúng tôi nhất định chú ý!”

Chính ủy Từ không vui nói: “Bảo vợ cậu xin lỗi đồng chí Hà.”

Cả quá trình Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan đều không nói một câu, chính ủy Từ cứ như vậy chống lưng cho bọn họ!

Người trong nhà đều nhìn thấy, cũng bắt đầu khuyên bảo, nhưng đều là khuyên Hứa Đồng xin lỗi.

Cuối cùng, Hứa Đồng đỡ eo, bụng lại bắt đầu đau, mặt cô ta trắng bệch: “Thật xin lỗi! Là tôi hiểu lầm!”

Ai ngờ vừa xin lỗi xong thì cô ta đã hôn mê bất tỉnh, khiến mọi người sợ tới mức không dám ăn cơm, nhanh chóng cấp cứu cho cô ta.

Hà Loan Loan lười quản Hứa Đồng, vừa lúc bác sĩ Chu cũng ở đây, để bác sĩ Chu cứu cô ta, cô và Cố Dục Hàn không ngồi lâu hơn, lập tức chạy về nhà.