Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 223




Viên Tuệ lắc đầu, chỉ về phía đại điện: “Vậy thí chủ đi quỳ gối trước Phật, thành tâm cầu nguyện nửa ngày, bần tăng sẽ cầu cho thí chủ một lá bùa hộ mệnh.”

Cố Dục Hàn không nói hai lời đi đến đại điện quỳ gối.

Thấy anh quỳ xuống, Viên Tuệ bèn xoay người ra đi tới sân sau, tiểu sa di đuổi theo: “Sư phụ? Sao cầu bùa hộ mệnh này lại phải quỳ lâu như vậy?”

Viên Tuệ cười nhạt: “Vợ chồng bọn họ vốn dĩ là tình sâu duyên mỏng, đời này của bọn họ đều là dùng máu thịt để đổi lấy, bùa hộ mệnh tầm thường nào có bảo hộ được? Dù sao lão nạp cũng nhàn rỗi, chi bằng giúp bọn họ một chút.”

Cố Dục Hàn chịu đựng cơn đau ngay miệng vết thương, quỳ nửa ngày, đổi được một lá bùa hộ mệnh của đại sư Viên Tuệ đại.

Anh dùng túi thơm gói lại cẩn thận, nói lời cảm ơn rồi mới xuống núi.

Mang theo vết thương xuống núi khiến đường đi càng thêm gian nan, Cố Dục Hàn đến phòng khám xử lý miệng vết thương, bác sĩ ở đó vô cùng sợ hãi, kiến nghị anh mau chóng đến bệnh viện lớn kiểm tra.

Nhưng Cố Dục Hàn không chờ được, anh cũng không để ý tới mấy vết thương này, chỉ là bị đ.â.m mười mấy châm, vết thương ngoài da thôi, không ảnh hưởng tới nội tạng.

Vì vậy ngay trong hôm đó, anh lại lên xe lửa, lộ trình về Tây Lâm mất tổng cộng mười tiếng, anh mơ màng sốt cao.

Nhưng ý niệm muốn gặp Hà Loan Loan lại càng ngày càng mãnh liệt.

Nhớ cô, vô cùng nhớ!

Cả tối hôm đó Hà Loan Loan cũng không ngủ yên.

Đến đọc sách cũng đọc không vào.

Cố Dục Hàn ra ngoài lâu như vậy, báo chí đều kể về sự tích anh dũng của anh, nhưng Hà Loan Loan lại từ những chữ đầy hào hứng trên mặt báo mà nhìn ra những thứ bất đồng ở phía sau.

Vật lộn kịch liệt như vậy, đám bắt cóc chết mấy người, vậy Cố Dục Hàn có thể nguyên vẹn rút lui sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc anh bị thương là lòng cô lại đau nhói.

Mười hai giờ khuya, đêm đầu xuân vẫn có chút lạnh lẽo.

Hà Loan Loan dứt khoát bò dậy viết nhật ký, mới viết được ngày thì lại không viết tiếp được nữa, bất tri bất giác bắt đầu viết tên Cố Dục Hàn.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng, cô lập tức thanh tỉnh, chạy như bay ra cửa sau: “Ai?”

Âm thanh vang lên khiến từng lỗ chân lông của cô như muốn cháy lên.

“Anh, Cố Dục Hàn.”

Hà Loan Loan vui mừng mở cửa, nhìn thấy người đàn ông cao lớn phong trần mệt mỏi đứng trong bóng đêm, toàn thân đều là khí lạnh, mặt mày lại ôn nhuận như xuân, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô vào ngực anh!

Hít hà hương thơm của cô thật lâu, cứ như đã tìm được chốn dừng chân cuối cùng khiến người ta vô cùng yên tâm!

Sợ quấy rầy Hạ Quân và hai đứa nhỏ, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn nhanh chóng rón ra rón rén về phòng.

Hai người vừa về đến phòng, Hà Loan Loan đã muốn đi lấy ấm nước nóng rót nước cho anh uống.

Nào ngờ tay lại bị người ta ấn xuống, anh lưu loát đè cô lên ván cửa, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Nụ hôn này dồn dập mà nóng cháy, người đàn ông không tốn chút công sức nào đã cạy mở răng cô, trầm mê hưởng thụ sự ngọt ngào của cô.

Hà Loan Loan lập tức nhũn ra, đôi mắt ướt át, run rẩy đáp trả lại anh.

Lúc mới vào cửa, cả người anh vẫn còn bị khí lạnh vậy quanh.

Bây giờ còn chưa tới hai phút mà cả hai người đều cảm thấy thân thể khô nóng, bầu không khí vô cùng ái muội.

Lúc này anh muốn làm cái gì, cô đều nguyện ý.

Mà Cố Dục Hàn lại kiềm nén, anh rời khỏi môi cô, có chút hối hận: “Đi xe lửa hôi quá, anh còn chưa kịp tắm rửa.”

Hà Loan Loan lại trực tiếp bổ nhào vào ngực anh, ôm chặt anh: “Em không chê.”

Anh có thể bình an quay về là cô đã rất thỏa mãn!

Chỉ một giây, Cố Dục Hàn đã rõ tâm tình của cô, anh nghẹn ngào lên tiếng: “Loan Loan, anh rất nhớ em, vô cùng nhớ em.”

Hà Loan Loan tủi thân như một chú mèo con: “Em cũng vậy.”

Nhưng điều kỳ quái là Cố Dục Hàn lại không làm bước tiếp theo, trong mắt anh đều là dục vọng nhưng lại nhịn xuống: “Anh đi múc nước ngâm chân với lau người một chút.”