Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 217




Bất tri bất giác, hai người lớn và hai đứa nhỏ đã ăn được bốn đĩa thịt dê!

Ai nấy đều ăn đến mức bụng căng tròn, không muốn động đậy, chỉ dọn dẹp qua loa rồi quay về phòng nghỉ ngơi..

Hà Loan Loan sờ sờ gối đầu của Cố Dục Hàn, lẩm bẩm tự nói: “Khổng tước xòe đuôi, anh có biết ở nhà có bao nhiêu người nhớ thương anh không hả? Hừ, gương mặt hoa hòe lộng lẫy của anh!”

Cô vừa nói vừa giày vò gối đầu của Cố Dục Hàn, trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.

Bỗng nhiên, Hà Loan Loan nghĩ điều gì đó!

Vân thị! Cố Dục Hàn tới đó làm gì?

Khả năng cao là để thực hiện nhiệm vụ đó!

Cô nghĩ đến những phần tử tội phạm thủ đoạn tàn nhẫn, lại nhớ tới Vân thị nổi tiếng về việc buôn bán trùng độc thì không ngủ được nữa.

Cô lập tức tiến vào nông trường trong không gian, xem xét số dư của mình, từ khi cô đến trạm trú quân, tiền kiếm vào và tiền chi ra gần như là bằng nhau.

Vì lúc trước vận chuyển hàng với cự ly xa cho Cố Dục Hàn khiến cô đến bây giờ vẫn cứ như đang làm không công!

Nhưng Hà Loan Loan lại rất ngứa tay, cô do dự một lúc rồi vẫn quyết định làm một loại “cao giải độc”, sau đó mở chức năng chuyển phát nhanh, địa chỉ là túi áo của Cố Dục Hàn!

Công hiệu của cao giải độc này rất tốt, rất có tác dụng với các vết thương do trùng độc gây ra.

Phí chuyên chở vẫn là năm ngàn đồng!

Hà Loan Loan vô cùng đau người! Nhưng ngẫm lại, có thể giúp Cố Dục Hàn giảm đi một chút thương tích thì cũng coi như đáng giá!

Cô làm xong những chuyện này, vừa ngã đầu xuống đã ngủ mất.

Lúc này ở cực nam đất nước, Vân thị, một tiểu đội của Cố Dục Hàn bao gồm sáu người thừa dịp mặt trời xuống núi lén lút phục kích trong rừng sâu.

Đám người tình nghi bọn họ muốn bắt có tổng cộng hơn ba mươi người, án tử trong tay không dưới trăm vụ, hại c.h.ế.t mấy chục mạng người, số tiền phi pháp kiếm được không ít hơn năm vạn!

Từ lúc Cố Dục Hàn đi tiến vào đã như sấm rền gió cuốn bắt hơn hai mươi người, nhưng vẫn còn lại vài kẻ cầm đầu vô cùng giảo hoạt và thâm độc, bọn chúng đã chui rúc ở khu rừng này được mấy ngày, mục đích là khiến đám người Cố Dục Hàn mất kiên nhẫn ra khỏi khu rừng rồi mới bắt đầu chạy trốn.

Trong rừng có rất nhiều thức ăn nhưng sau khi Cố Dục Hàn tiến vào trong mới phát hiện vấn đề lớn nhất ở đây không phải là đi đường vất vả mà là trùng độc!

Trùng độc ở đây có hàng ngàn hàng vạn con, đa số người dân ở đây cũng chưa từng nhìn thấy, ở trong rừng rậm thế này thật khó lòng phòng bị!

Người địa phương Vân thị đi cùng nói với Cố Dục Hàn mỗi năm bọn họ có không ít đồng đội hy sinh vì bị trùng độc đốt.

Cho nên đám phần tử tội phạm kia mới quyết định dây dưa với bọn họ trong rừng.

Hôm nay đã kéo đến ngày thứ tám.

Cố Dục Hàn tương đối nhạy bén nhưng cũng không tránh khỏi việc bị trùng độc đốt cho vài nốt, miệng vết thương trên người năm đồng đội khác chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn Cố Dục Hàn.

Mà trước khi bọn họ tới đây đã bôi thuốc mỡ, cũng đã sử dụng gần hết nhưng lại không có tác dụng gì nhiều.

Một đám người tiếp tục đi tới thì lại nghe những tiếng ong ong nhỏ, sau đó là tiếng ba bốn người đồng loạt xuýt xoa, bọn họ bị trùng độc cắn khắp người!

“Báo cáo! Lão đại, không được rồi, chúng ta phải trở về địa điểm xuất phát! Trùng độc vừa cắn người mang độc tính trí mạng! Nếu không kịp thời xử lý thì miệng vết thương sẽ thối rữa, đổ m.á.u không ngừng, đến hai ngày sau thì những người này chỉ có thể chờ chết! Nếu bây giờ chúng ta quay lại thì cũng phải mất hơn một ngày mới ra tới bìa rừng, lão đại, chúng tôi thật sự chịu không nổi nữa!”

Hai người trong số đó đã đau đến mức không thể đứng vững.

Cố Dục Hàn nhíu chặt mày, đang do dự có nên quay về nơi xuất phát hay không thì bỗng nhiên cảm thấy ngực hơi cộm.

Anh lập tức nghĩ ra gì đó, duỗi tay sờ vào trong, quả nhiên đã tìm được một lọ thuốc mỡ!

Là Loan Loan!

Cố Dục Hàn tức khắc ngập tràn hy vọng, nhanh chóng lấy thuốc mỡ ra: “Đừng hoảng hốt, xem thử cái này!”