Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 203




Hà Loan Loan chỉ cảm thấy buồn cười, cô cảm thấy đầu óc của người nhà này chỉ chứa toàn nước.

Tình nguyện cùng người thông minh đánh một trận chứ không muốn nói chuyện với người hồ đồ một câu.

Cô dứt khoát nói: “Doanh trưởng Dương, một khi đã như vậy thì anh đưa mẹ anh lên thành phố khám đi, mấy ngày nay bà ấy cứ chạy đến Trạm Y tế xem bệnh, rồi lại không hài lòng với kết quả của chúng tôi. Thật ra tôi chỉ muốn nhắc nhở một chút, mẹ anh nhiều lần phun đàm ven đường nhà tôi, trong đó còn lẫn tơ máu. Anh không tin thì tự đi mà xem.”

Nói đến cái này, có quân tẩu khác tới xem bệnh lập tức nói: “Doanh trưởng Dương, mặc kệ là trong đàm có máu không nhưng không thể tùy tiện phun như vậy! Cậu phải biết nhắc nhở mẹ cậu chứ!”

Dương Ba đỏ mặt: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm!”

Mẹ anh ta lại xoa eo: “Tôi phun đàm thì sao? Tôi phun vào miệng cô đấy! Còn không thể phun à?”

Hà Loan Loan nhếch môi cười, đứng dậy ra sau mành nói với vợ chính ủy: “Đồng chí Vương, bình này truyền hết rồi, tôi rút kim cho cô.”

Đồng chí Vương là vợ của chính ủy Từ, bản thân cô ấy bị bệnh đã rất khó chịu, ngồi sau mành truyền dịch, mấy ngày liền đều nghe mẹ Dương Ba tới gây sự.

Hôm nay lại càng khó coi hơn!

Chờ lúc đồng chí Vương đi ra, bà Dương vẫn còn mắng đến mức nước miếng bay tán loạn: “Phun đàm sao? Dân quê nhà tôi đều phun! Dương Ba từ nhỏ đã phun, có phải mấy người khinh thường nó không? Có phải là học theo họ Cố kia không? Tôi nói cho mấy người biết, dám xem thường tôi, tôi đến Kinh thị tố cáo mấy người! Bây giờ là xã hội chủ nghĩa, mọi người đều bình đẳng!”

Bà ta vừa nói vừa quay về phía cửa Trạm Y tế phun đàm!

Dương Ba giả dối khuyên: “Mẹ, được rồi, chúng ta về nhà...”

Anh ta căn bản không bước lên ngăn lại, vì thế mà đồng chí Vương vừa bước ra đã bị ngụm đàm của bà Dương bay vào ngực áo!!

Cô ấy sửng sốt, cúi đầu nhìn ngực áo bị dính đàm, tức giận đến mức run rẩy cả người: “Bà, bà già này, bà làm gì vậy hả!!”

Bà Dương cũng không sợ: “Cô là ai? Cùng một giuộc với đám phụ nữ kia à? Mấy người đều là thứ tư bản! Ăn mặc đẹp như vậy, đáng bị phun đàm! Sao hả, giặt sạch không phải là được rồi sao? Tôi thấy cô chỉ là giả vờ sạch sẽ thôi! Tôi tới nơi này phun đàm không ai nói gì, cô dựa vào đâu mà quản tôi!... Ô!”

Dương Ba không thể mặc kệ chuyện này, anh ta lập tức che miệng mẹ mình lại, hoảng sợ nhìn đồng chí Vương: “Vợ chính ủy, tôi, mẹ tôi không phải cố ý...”

Áy náy và hoảng sợ, Dương Ba liếc nhìn Hà Loan Loan, hay thật! Chẳng trách Hà Loan Loan này trước sau vẫn thờ ơ, chính là vì có một tôn đại Phật ngồi trong đó!

Hà Loan Loan đang chờ giờ khắc này đúng không!

Thật đúng là người âm hiểm xảo trá giống Cố Dục Hàn!

Nhưng bây giờ anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu xin lỗi: “Vợ chính ủy, mẹ tôi không nên khạc đàm như vậy, tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ trông nom bà ấy cẩn thận! Ngài đừng nóng giận, tôi nhờ vợ tôi giặt sạch sẽ áo khoác cho ngài!”

Nào biết mẹ anh ta lại giãy giụa, gạt tay anh ta ra, nổi giận mắng: “Dính đàm thì làm sao? Hung dữ cái gì! Lúc tôi ở quê dính phân trâu phân gà cũng chỉ cần giặt sạch là mặc được thôi!”

Đồng chí Vương xanh mặt nhìn bọn họ, lập tức cởi áo khoác, hung hăng ném xuống đất, chỉ vào mặt Dương Ba mắng: “Hay cho Dương Ba cậu! Cậu hay thật đó!!”