Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 166




Hà Loan Loan sửng sốt rồi cười rộ lên, nhanh chóng nói: “Cô ấy chưa kết hôn, là em gái của một vị liên trưởng ở chỗ chúng tôi, sao hả, anh có ý với cô ấy sao?”

Trưởng ban Triệu gãi gãi đầu: “Năm nay tôi đã hai mươi lăm rồi mà còn chưa kết hôn, trong nhà cũng chỉ có một đứa con trai là tôi, nhà tôi ở thành phố Tây Lâm, cô xem nếu tiện thì làm mai giúp tôi đi.”

Thời đại này đa số mọi người đều kết hôn thông qua mai mối, có lúc chỉ xem mặt nhau một lần là đã quyết định chuyện hôn nhân.

Không phải Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn cũng như vậy sao? Thậm chí bọn họ còn không có bà mối, hai người chỉ mới gặp nhau một lần là đã tiến tới hôn nhân.

Tất cả đều dựa vào thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên.

Trong hôn nhân có quá nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi, nếu không phải vì chút thiện cảm ban đầu này, rất nhiều người đều không thể đi tới cuối được.

Trưởng ban Triệu hiển nhiên không đẹp trai bằng Cố Dục Hàn nhưng ngũ quan đoan chính, cũng là một người đàng hoàng, có công việc chính đáng.

Hà Loan Loan liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy đây cũng là một người chính trực ngay thẳng, nhưng suy nghĩ của cô không tính, vẫn phải đến nhà Bao Thải Hồng một chuyến để thảo luận chuyện này!

Nếu Bao Thải Hồng đồng ý thì lại tạo cơ hội cho Bao Bạch Tuyết và trưởng ban Triệu gặp mặt!

Hạ Quân bây giờ đã có thể tự tay làm được ba bốn món ăn, bà ấy xắn tay áo lo cơm nước để Hà Loan Loan đến nhà Bao Thải Hồng.

Trưởng ban Triệu nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi chơi cờ cùng Chính Chính.

Hà Loan Loan thật không nghĩ tới có một ngày bản thân lại được người ta nhờ làm bà mối!

Cô chậm rãi tới nhà Tạ Duệ Cường, Bao Thải Hồng cũng đang nấu cơm, bèn cười nói: “Sao Loan Loan cô lại tới đây? Tôi có làm bánh bao này, chốc nữa cô lấy hai cái ăn đi!”

Hà Loan Loan thở hồng hộc: “Thải Hồng, em gái cô đâu? Tôi có chuyện này muốn nói với cô, tôi có quen một vị trưởng ban của xưởng thuốc Trường Ninh trong thành phố, hai mươi lăm tuổi, là con một, tính tình khá tốt, anh ấy có một chút quan hệ với tôi, đã từng gặp Bạch Tuyết một lần nên có ý muốn nhờ tôi làm mai, tôi muốn cô qua đó xem thử, nếu bằng lòng thì chúng ta tính tiếp.”

Bao Thải Hồng vui mừng, nhanh chóng phủi phủi bột mì dính trên tay: “Thật sao?”

Bây giờ cô ấy đang rất lo lắng việc tìm đối tượng cho em gái!

Nói thật, Bao Thải Hồng đều đã quan sát đám đàn ông độc thân ở trạm trú quân này một lượt, hoặc là diện mạo không ổn lắm, hoặc là điều kiện trong nhà bình thường, sự nghiệp phát triển cũng không mấy lạc quan.

Cô ấy không mong em gái có thể gả cho một người đại phú đại quý nhưng cũng hy vọng em gái không sống quá bần cùng, dù sao Bao Bạch Tuyết cũng là một cô gái không tồi.

“Bạch Tuyết vừa mới đi ra ngoài, tôi đưa cô đi tìm nó, chúng ta tới nhà cô xem sao!”

Bao Thải Hồng cũng không rảnh lo tới bánh bao nữa, lập tức lôi kéo Hà Loan Loan đi tìm Bao Bạch Tuyết.

Chạy một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm được Bao Bạch Tuyết ở một bãi đất trống trong khu đại viện, cô ấy đang nắm tay hai đứa nhỏ Điềm Điềm Mật Mật của Bao Thải Hồng, nước mắt lưng tròng cãi nhau với Hứa Đồng!

Điềm Điềm Mật Mật là một cặp song sinh, mới hơn ba tuổi, là thời điểm vô cùng mềm mại đáng yêu.

Bao Bạch Tuyết là dì nhỏ của bọn nó, cô ấy đang cùng hai đứa nhỏ dạo chơi trong khu đại viện, ai ngờ lại có một con chó từ đâu xông tới muốn cắn Điềm Điềm!

Bao Bạch Tuyết kịp thời ngăn cản, con chó kia chỉ kịp cắn ống tay áo của Điềm Điềm chứ không trúng vào da thịt, nhưng đứa nhỏ lại sợ hãi bật khóc!

Cô ấy tức giận mắng: “Là chó nhà ai vậy! Không biết coi chừng sao?! Suýt nữa đã cắn trẻ nhỏ rồi!”

Hứa Đồng cũng nổi giận đùng đùng bước ra: “Cô có thái độ gì vậy?! Chó nhà tôi đó, sao hả? Cô không chọc nó, nó sẽ không cắn cô!”

Bao Bạch Tuyết: “Vừa nãy Điềm Điềm không hề đụng tới nó! Con chó này đã cắn rách ống tay áo của Điềm Điềm rồi, thiếu chút nữa đã cắn vào tay con bé! Trong đại viện có nhiều trẻ nhỏ như vậy, cô nuôi chó sao không chịu cột nó lại?”

Hứa Đồng cười lạnh: “Vậy sao cô không xích đứa nhỏ nhà cô lại? Chó và người bình đẳng! Cô không có tình thương à? Cô nói con nhóc này không trêu chọc chó nhà tôi? Hừ, lúc nãy tôi đã thấy hết rồi, nó vừa thấy chó đã chạy, tất nhiên là bị con chó đuổi theo rồi! Nếu nó ngoan ngoãn đứng yên, chó nhà tôi thật lười để ý tới nó!”