Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 132




Từ ngày hôm nay, doanh trưởng Dương đã chào hỏi vài người, muốn nhờ người ta tìm đối tượng cho mình, không có yêu cầu gì.

Nhưng lại đòi xinh đẹp, tính cách tốt, nấu cơm ngon, còn phải có học vấn!

Chỉ là mỗi lần nói xong, doanh trưởng Dương cứ bổ sung thêm một câu, anh ta chướng mắt phụ nữ như vợ của đoàn trưởng Cố, cảm thấy Hà Loan Loan quá mức bình thường, chỉ cần người tốt hơn Hà Loan Loan.

Phần lớn mọi người nghe vậy đều cảm thấy Dương Ba này chắc là điên rồi?!

Nhưng cứ chúc anh ta thành công vậy!

Chiều hôm đó, Cố Dục Hàn tan ca chuẩn bị về nhà, không biết làm sao lại có một người nhảy ra từ phía sau lưng, kề vai sát cánh cứ như anh là cha ruột của bọn họ.

“Lão Cố, đã lâu rồi không uống rượu với nhau, cậu xem tôi đã mang rượu tới rồi đây.”

“Ai da, lão Cố, nhà tôi còn một miếng thịt khô, tôi cũng không ăn, quá lãng phí! Cầm qua nhà cậu, nhắm rượu!”

“Đoàn trưởng Cố, từ khi nhập ngũ tới nay, người tôi sùng bái nhất là ngài! Đêm nay tôi phải tới nhà ngài lãnh giáo một chút, ngài cũng đừng ghét bỏ tôi, tới tới tới, hút thuốc!”

Cố Dục Hàn chắp tay sau lưng đứng yên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, liếc nhìn từng người bọn họ.

“Vợ tôi tối nay không nấu cơm.”

Sự nhiệt tình lập tức giảm đi, ai nấy đưa mắt nhìn nhau, một đám trông cứ như cáo già.

“Vậy chúng ta tới nhà lão Cố tâm sự!”

Cố Dục Hàn:... Con mẹ nó cạn lời, cạn lời đi về nhà!

Một đám người bám theo Cố Dục Hàn về tới cửa nhà họ Cố.

Cửa lớn còn chưa mở mà đã ngửi được mùi thơm.

Doanh trưởng Tần cười to: “Ai da! Lão Cố cậu không thành thật, sao lại nói dối chứ! Nhưng mà tôi cũng không kén ăn a, chị dâu làm gì, tôi ăn đó...”

Mặt Cố Dục Hàn hiện mấy vạch đen, mới vừa nhấc chân thì đám người đã vượt qua anh bước vào nhà.

...

Tối nay Hà Loan Loan làm món mì trộn.

Vì mì sợi làm lúc trưa còn dư lại khá nhiều nên cô quyết định đi giã ớt, làm nước sốt, cho thêm một ít tỏi băm và hành lá, xào một bát khoai tây với thịt băm, nấu chín mì sợi, nêm nếm gia vị, rưới dầu nóng, tiếng xèo xèo vang lên, hương thơm lập tức tỏa ra!

Sau đó bắt đầu trộn mì, cho thêm một ít thịt băm và khoai tây, một bát mì như thế cũng đã đủ khiến đứa nhỏ nhà kế bên cảm thấy thơm chết người.

Cả quá trình Hạ Quân đều ở bên cạnh học tập, trong lúc đó đã nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần!

Chính Chính và Phỉ Phỉ cũng chui vào bếp không muốn ra ngoài, ngóng trông tới lúc được ăn cơm!

Bọn họ không ngờ Cố Dục Hàn sẽ đưa người về nhà.

Nhưng nếu đã đưa đến thì phải chiêu đãi người ta, Hạ Quân cười tủm tỉm bưng mì sợi lên.

Cố Dục Hàn đi vào phòng bếp, có chút không vui: “Mấy người này, da mặt dày! Anh đã nói tối không có nấu cơm...”

Hà Loan Loan mỉm cười quay đầu xoa cằm anh: “Không sao, đều là đồng đội của anh, nếu là người có quan hệ không trong sạch mới không tiện tới nhà. Em làm cũng nhiều món, chỉ là không có nhiều mì sợi, nhưng không sao, làm mì sợi chỉ mất vài phút, chỉ cần thêm đồ ăn kèm là ngon rồi, mì sợi cũng dễ ăn.”

Cố Dục Hàn thấy cô dịu dàng, săn sóc như thế, trong lòng cứ nhủ thầm chắc chắn kiếp trước anh đã cứu vớt cả thế giới.

Nếu không thì cũng là ông trời thiên vị anh!

“Vợ à, em thật tốt, anh, anh...” Cố Dục Hàn bắt đầu lắp bắp.

Anh theo bản năng muốn nhắc tới chuyện kia nhưng tai lại nóng lên, không nói nên lời.

Hà Loan Loan mỉm cười đẩy anh: “Mau ra ngoài tiếp khách đi, mình em ở đây là được rồi.”

Một tô mì sợi to phút chốc đã được làm xong, mùi hương của mì trộn lan tỏa khắp nơi, tràn ngập hương vị gia đình.

Hạ Quân giúp Hà Loan Loan làm thêm vài món.

Thịt khô xào tỏi, củ cải sợi chua cây, cải thìa xào nấm hương, trứng xào chua ngọt...

Một đám đàn ông vây quanh cái bàn, vừa thấy Hà Loan Loan thì lập tức kích động!

“Chị dâu! Vất vả rồi! Tay nghề của chị thật là tốt a! Lão Cố gặp vận may gì mới có thể cưới được một người vợ tốt như vậy chứ! Nếu ngày nào đó lão Cố dám đối xử với chị không tốt, chị cứ gọi mấy anh em ở đây, chúng tôi giúp chị tẩn cậu ta!”

“Từ hôm nay trở đi, Tiểu Ngô em chỉ nhận chị dâu nhà họ Cố, đại ca nhà họ Cố cũng phải xếp thứ hai! Chị dâu à, lần sau em có thể tới ăn cơm nữa không?”

“Tiểu Ngô cậu đúng là không biết xấu hổ! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Nấu cơm đâu phải chuyện dễ dàng, có thể ăn như vậy sao? Theo tôi thì một tháng chỉ được qua một lần thôi!”

“Ai da, lão Tần, da mặt của cậu dày tới mức có thể đỡ đạn a, ha ha ha.”

Hà Loan Loan cũng cười rộ lên, Cố Dục Hàn kéo cô cùng ngồi xuống ăn.

Trên bàn, mọi người chuyện trò vui vẻ, dưới bàn, tay anh nắm lấy tay nhỏ của cô, tinh tế vuốt ve.

Hạnh phúc cứ yên lặng chảy xuôi tới tận đáy lòng.