Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 128




Giang Ngạn cũng phát hiện động tác của Cố Dục Hàn, có chút xấu hổ, chỉ có thể quay đầu đi không nhìn Hà Loan Loan nữa.

Trong lòng ông ấy rất bồn chồn, tuy Hà Loan Loan mang lại cho ông cảm giác quen thuộc khó hiểu nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, trọng tâm vẫn đặt trên người đồng chí Tả Quang Minh.

Tả Quang Minh vừa uống nước thuốc xong thì đột nhiên có một vị đồng chí nữ mở cửa bước vào: “Giang Ngạn! Anh điên rồi sao? Người từ đâu tới đây?! Kiểu thầy thuốc chân đất gì thế này? Hiện tại đồng chí Tả tốt xấu cũng còn giữ được tính mạng, chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện lớn, cơ hội sẽ nhiều hơn! Nếu mấy người này chữa chết anh ấy thì phải làm sao?!”

Giang Ngạn lạnh mặt: “Cô câm miệng! Cô có biết tôi mời ai đến không? Là người của trạm trú quân 701! Bọn họ đều là người đáng tin cậy!”

Đồng chí nữ kia lại không phục: “Giang Ngạn, nếu đồng chí Tả xảy ra chuyện gì, anh chính là người đầu tiên phải nhận trách nhiệm!”

Giang Ngạn cũng nói thẳng: “Được thôi! Tất nhiên tôi sẽ phụ trách! Cái này cô cứ yên tâm!”

Ông ấy vừa mới nói xong thì Tả Quang Minh vẫn luôn hôn mê bỗng nhiên mở mắt ra, gian nan nói: “Giang Ngạn, động cơ, động cơ dầu hỏa oxy lỏng...”

Giang Ngạn kích động quỳ xuống nắm tay Tả Quang Minh: “Lão Tả! Cậu tỉnh rồi!! Cậu nói đi, tôi sẽ ghi lại, tôi lập tức ghi lại!”

Âm thanh của Tả Quang Minh rất nhỏ, cố gắng gằn từng câu từng chữ cho Giang Ngạn.

Chỉ một câu này đã khiến nước mắt Giang Ngạn sắp trào ra: “Lão Tả! Tôi biết rồi! Thật tốt quá! Cuối cùng chúng ta cũng giải được nan đề này! Ha ha, lão Tả, cậu phải cố gắng, kiên trì, chúng ta cùng nhau phấn đấu...”

Đồng chí nữ đứng bên cạnh á khẩu không nói được lời nào.

Hà Loan Loan liếc mắt nhìn cô ta, đồng chí nữ kia lập tức tránh né ánh mắt của cô, gương mặt có chút đơ lại.

Đêm nay Hà Loan Loan phải bận rộn một hồi lâu, cuối cùng đã nhờ vào viên thuốc kia và xoa bóp cứu Tả Quang Minh thoát khỏi nguy hiểm.

Tiếp theo Tả Quang Minh chỉ cần đúng giờ uống thuốc thì tình hình sẽ dần chuyển biến tốt đẹp.

Đối với nơi này mà nói, đây chẳng khác nào tin tốt từ trên trời rơi xuống!

Tả Quang Minh và Giang Ngạn là hai chuyên gia nghiên cứu lợi hại nhất ở đây, chỉ cần thiếu một trong hai người bọn họ là tiến độ nghiên cứu sẽ lập tức gặp trở ngại lớn!

Mọi người hầu hạ Tả Quang Minh chìm vào giấc ngủ xong mới ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài tờ mờ sáng, vì nguyên nhân đặc biệt mà nơi này không tiện cho bọn họ ở lại nghỉ ngơi.

Cố Dục Hàn và doanh trưởng Tần cũng có việc cần làm, bọn họ lập tức khởi hành quay về.

Trước khi đi, Giang Ngạn lại liếc nhìn Hà Loan Loan, bản thân Hà Loan Loan cũng không phát hiện, Cố Dục Hàn nhạy bén nhìn sang, Giang Ngạn lập tức thu hồi ánh mắt.

Hà Loan Loan vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, còn chưa kịp nghĩ cách chuồn vào không gian ngủ một giấc thì đã bị Cố Dục Hàn trực tiếp kéo vào lồng ngực: “Trời lạnh quá, dựa vào anh ngủ một lúc đi.”

Vòng ôm của người đàn ông ấm áp rộng rãi, Hà Loan Loan vô cùng thoải mái, cô ngẩng đầu nhìn Cố Dục Hàn, nhẹ nhàng mỉm cười, không thể nào chiến thắng được cơn buồn ngủ, ngã vào ngực Cố Dục Hàn ngủ bất tỉnh nhân sự.

Doanh trưởng Tần nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng nắm tay che lại nụ cười trên khóe môi.

Cố Dục Hàn liếc anh ấy, doanh trưởng Tần nhướng mày, thấp giọng nói: “Lão Cố, cậu đúng là được thật nha.”

Trước kia anh ấy thường chê lão Cố tính tình bắt bẻ, goá bụa, không nghĩ tới lúc người ta lập gia đình lại có thể cưới một cô gái xinh đẹp như thế về làm vợ!

Hiện tại trong quân đội, có ai mà không hâm mộ Cố Dục Hàn?

Nào biết Cố Dục Hàn trước nay đều khiêm tốn lúc này lại không hề khiêm tốn chút nào, trên mặt lộ ra ý cười kiêu ngạo.

Doanh trưởng Tần nghiến răng ken két, hâm mộ, ghen ghét, hận a!

Mãi đến khi về tới trạm trú quân Hà Loan Loan vẫn chưa tỉnh lại, Cố Dục Hàn cũng không gọi cô, trực tiếp ôm cô về phòng, còn hôn một cái.

Sau đó, Cố Dục Hàn phải đi làm việc, mọi chuyện trong nhà đều giao lại cho Hạ Quân.

Hạ Quân thấy Hà Loan Loan mệt thành như vậy, hiếm khi có dịp mò xuống bếp.

Đời này bà ấy chẳng nấu cơm được mấy lần.

Nghĩ đến con dâu Loan Loan đã nấu cho bà nhiều món ngon như thế, hiện tại cô đã mệt tới mức ngủ thật sâu, thời tiết lại lạnh giá, không thể tới căn tin mua cơm.

Cơm tập thể ở căn tin vẫn không ngon bằng cơm nấu ở nhà.

Hạ Quân xắn tay áo, nhờ Chính Chính phụ giúp nhóm lửa, Phỉ Phỉ còn nhỏ chỉ phụ trách lột tỏi, bà bắt đầu “thể hiện kỹ năng”!

“Hôm nay bà nội trổ tài! Chúng ta nấu cháo trước, cái này đơn giản, bà nội chắc chắn làm được!”

Hạ Quân vo gạo sạch sẽ, thêm nước, đặt lên bếp nấu.

Sau đó bà lại đi thái hành, lại nhíu mày suy nghĩ: “Nấu ăn thì hơi khó nhưng bánh nướng áp chảo có vẻ không quá khó làm, cứ làm thế này thế này là được, cái này mình cũng biết làm!”

Hạ Quân nói xong bèn lấy ra một cái thau, cho bột mì, thêm nước.

Khuấy một hồi, hơi nhão, lại thêm chút bột mì, khuấy một lúc nữa, chậc, hơi khô rồi, lại thêm chút nước...