Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 120




Hà Loan Loan run lên, cô đang liều mạng ngăn cản chuyện ngoài ý muốn của Cố Dục Hàn, nhưng dựa theo tính cách của Cố Dục Hàn, anh chắc chắn sẽ không bỏ mặc.

Anh vẫn sẽ mạo hiểm, làm những chuyện người bình thường không đám làm.

Đơn giản chỉ vì anh phải xứng đáng với quân trang trên người!

Hà Loan Loan gật đầu, ánh mắt bao hàm thiên ngôn vạn ngữ: “Anh chú ý an toàn!”

Cố Dục Hàn gật đầu: “Được.”

Anh lập tức trèo lên chiếc xe kia, một đường rong ruổi!

Tiểu Vương tiếp tục lái xe tiến về phía trước, ánh đèn trong xe không ngừng phát sáng.

Cố Viêm Lâm gục đầu, ý vị sâu xa.

Anh ta cảm thấy chuyện hôm nay thật sự không bình thường.

Hà Linh Linh mạo hiểm lớn như vậy mà lại thất thủ.

Hà Loan Loan vốn dĩ phải sớm rời khỏi nhân thế bây giờ vẫn ngây ngốc ở đây.

Thậm chí Cố Dục Hàn phải bỏ mạng trong hôm nay cũng không xảy ra chuyện.

Cố Viêm Lâm siết chặt đôi tay đang ôm lấy Hà Linh Linh.

Anh ta không tức giận, cũng không thất vọng, chỉ là cảm thấy mọi chuyện tiếp theo sẽ không dễ dàng.

Mà cả đoạn đường này, Hà Loan Loan ngồi bên cạnh anh ta lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngay lúc phát hiện Cố Dục Hàn ở phía đối diện thì ánh mắt lập tức lộ ra vẻ dịu dàng.

Theo anh ta biết, Cố Dục Hàn cũng chỉ mới kết hôn được mấy tháng.

Chẳng lẽ tình cảm giữa hai người lại sâu đậm như vậy rồi sao?

Cố Dục Hàn từ nhỏ đến lớn luôn là người mạnh nhất, trước giờ cũng mặc kệ sống chết của người khác.

Ngay cả chuyện cưới vợ cũng đã kéo dài đến tận tuổi này, lại chọn được một người tốt nhất.

A, con ngươi Cố Viêm Lâm lóe lên một tia lạnh lẽo.

Lạnh, thật sự quá lạnh.

Chờ khi xe chạy tới khu nhà ở, tay chân mọi người đều đã bị đông lạnh.

Hạ Quân đã sớm dỗ bọn nhỏ đi ngủ, đang nôn nóng chờ đợi, bà sợ Hà Loan Loan xảy ra chuyện.

Cũng may Hà Loan Loan đã bình an quay về, nhưng phía sau còn có Cố Viêm Lâm ôm Hà Linh Linh tiến vào, sắc mặt Hạ Quân trắng nhợt: “Làm sao vậy?!”

Cố Viêm Lâm nói ngắn gọn: “Mẹ, cô ấy vào thành phố bị lưu manh khi dễ, vừa lúc con ở đồn công an gặp người tới báo nguy nên mới cùng đưa Hà Linh Linh về đây.”

Hạ Quân hoảng sợ: “Sao lại bị khi dễ? Không phải đi mua đồ sao? Sao lại...”

Cố Viêm Lâm cũng không biết vì sao, cũng không trả lời, Hạ Quân lấy nước ấm tới cho Hà Loan Loan rửa tay chân rồi mới đi lấy cho Hà Linh Linh.

Ai biết Hà Linh Linh vừa tỉnh đã thét chói tai: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Thân thể cô ta khựng lại, thở phì phò mở mắt quan sát, phát hiện bản thân đã về nhà, Cố Viêm Lâm cũng ở bên cạnh, lúc này mới khóc lớn nói: “Viêm Lâm! Em bị người ta tính kế! Em bị người ta khi dễ! Hà Loan Loan! Hà Loan Loan!”

Hạ Quân nấu cho Hà Loan Loan một chén nước đường đỏ nóng hổi, Hà Loan Loan mới uống một ngụm thì đã nghe Hà Linh Linh kêu to.

Cố Viêm Lâm ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hà Linh Linh.

Hà Linh Linh nơm nớp lo sợ dùng tay che ngực, cả người cô ta lạnh toát, khóc lóc nói: “Viêm Lâm, đám lưu manh kia còn chưa kịp xuống tay, em vẫn còn trong sạch! Nhưng mà, nhưng mà chỉ còn thiếu chút nữa là bọn họ đã đắc thủ! Thanh danh của em đã bị hủy hoại! Em và Hà Loan Loan cùng đi ăn miến cải trắng, cô ta bỏ thuốc vào chén, cô ta phạm tội! Anh mau gọi người bắt cô ta lại!”

Hà Loan Loan buông chén, đi vào phòng Hà Linh Linh, bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô ăn nói bậy bạ gì đó? Bỏ thuốc gì? Sao tôi biết được?”

Càng thấy Hà Loan Loan bình tĩnh, Hà Linh Linh càng sợ hãi, lạnh lẽo tới từng lỗ chân lông.

Cô ta cảm thấy Hà Loan Loan quả thực giống như rắn độc!

Đúng rồi, rắn độc...

Hà Linh Linh bỗng nhiên nhớ tới lúc ở thôn Đông Phong, bản thân bỏ rắn vào phòng để cắn Hà Loan Loan nhưng không thành, bản thân lại bị rắn độc cắn ngược, trên đùi vẫn còn sẹo cho tới bây giờ.

Nhưng Hà Loan Loan trước giờ đều không nhắc tới chuyện rắn độc này, chỉ là bỗng nhiên muốn dọn đến văn phòng trường.

Thì ra, thì ra Hà Loan Loan mới chính là người có thể ngồi trong bóng tối ra tay! Chả trách Hà Loan Loan chưa bao giờ mở miệng tố giác thân thế của cô ta, bởi vì thứ Hà Loan Loan muốn chính là tra tấn cô ta, từng chút từng chút hành hạ cô ta tới chết!

Tại sao trên thế giới này lại có người tâm cơ thâm trầm, đạo đức ti tiện không có điểm dừng như thế?!

Hà Linh Linh trợn to mắt, nơm nớp lo sợ chỉ vào Hà Loan Loan rống giận: “Chính là cô! Chính là cô! Vẫn luôn là cô! Cô muốn hại c.h.ế.t tôi! Cô là thứ tiểu nhân! Cô hạ tiện! Cô vô sỉ!”

Hạ Quân cũng theo tới, không vui nói: “Hà Linh Linh! Cô đang nói cái gì! Cô có chứng cứ gì?”

Cố Viêm Lâm ở bên cạnh không nói một lời, anh ta thật sự muốn nhìn chuyện này đã phát triển thành tình trạng như thế nào.

Mà Hà Loan Loan lại nở nụ cười, trên gương mặt của cô là nụ cười ôn nhu thuần khiết: “Nhưng Hà Linh Linh à, tại sao tôi phải hại cô? Cô có chứng cứ gì không?”

Hà Linh Linh kích động đến mức không thể khống chế bản thân, giờ khắc này cô ta chỉ muốn dìm chết Hà Loan Loan, chứng minh Hà Loan Loan là hung thủ hại cô ta, khiến Hà Loan Loan ngồi tù!

Bởi vậy, Hà Linh Linh buột miệng thốt ra: “Bởi vì tôi chiếm đoạt thân phận của cô! Bởi vì cô mới là con gái của Hà Tú Uyển! Cô hận tôi! Hận không thể chơi chết tôi! Tất cả những chuyện này đều là do cô làm! Hà Loan Loan, cô trốn không thoát đâu, tôi muốn cô phải vào tù! Khiến cô ở trong tù cả đời! Khiến cô bị bắn chết, khiến cô không được chết tử tế!”

Hạ Quân cùng Cố Viêm Lâm đều đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hà Linh Linh.

Đặc biệt là Hạ Quân, trố mắt tức tốc hỏi: “Cô nói Loan Loan mới là con gái của Hà Tú Uyển?”