Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 106




Sở dĩ Hà Loan Loan không trực tiếp đuổi Hà Linh Linh đi là vì nếu không đặt Hà Linh Linh ở dưới mí mắt thì sẽ giống như để kẻ địch lẩn vào trong bóng tối, khó lòng phòng bị.

Mặt khác, cô cũng muốn vui vẻ chơi trò mèo vờn chuột thật sảng khoái.

Sau khi Hà Linh Linh tới đây, ngày nào cũng phải nấu cơm làm việc nhà, da tay cũng đã nứt ra, cũng coi như cho cô ta trải nghiệm cuộc sống cực khổ của cô trước đây.

Cô âm thầm kiểm tra mạch của Cố Dục Hàn, ngoại trừ nhịp tim có một chút bất thường thì không còn vấn đề gì khác.

Nghe Hà Loan Loan nói vậy, con ngươi Cố Dục Hàn lóe lên ý cười mơ hồ, anh giơ tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong chăn.

“Đang lo lắng cho anh sao?”

Ánh mắt Hà Loan Loan tránh né: “Em lo lắng cho anh không phải là chuyện bình thường sao? Anh là chồng em.”

Nhưng Cố Dục Hàn lại cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô, thanh âm mị hoặc: “Nhưng em hẳn là biết đàn ông ở nơi này tính khí lớn, nhiều chủ ý, không mấy ai nghe lời vợ nha.”

Hà Loan Loan sửng sốt, nhíu mày: “Em có ý tốt nhắc nhở anh, sao anh lại không nghe?”

Cố Dục Hàn vuốt ve đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn trơn mềm của cô, trong mắt tràn ngập ý cười xấu xa: “Muốn anh nghe lời sao? Gọi một tiếng ông xã thì anh sẽ nghe.”

Tai Hà Loan Loan lập tức ửng đỏ, trước giờ cô chưa từng gọi như vậy!

Đừng nói tới phụ nữ trong thôn Đông Phong trước kia đều gọi chồng là cha đứa nhỏ, cho dù là ở thành thị hay ở khu nhà ở này cũng chẳng có mấy người gọi chồng là ông xã, đa số đều gọi bằng tên.

Cô mím chặt môi, nói không nên lời.

Nhưng Cố Dục Hàn căn bản không định buông tha cô, anh dùng một tay ấn bả vai cô, tay còn lại vuốt ve gương mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô.

Hôn từ vầng trán trơn bóng cho đến chóp mũi thanh tú, gò má, phiến môi...

Sau đó lại cạy mở hai hàm răng, một đường càn quét, tiến công, khiến cho đầu óc cô quay cuồng, vô lực chống đỡ.

Cứ như một chú thỏ trắng nhỏ ngây thơ đang chờ bị làm thịt.

“Không gọi sao?” Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang vọng bên tai như uy hiếp lại như tán tỉnh, tràn ngập ý cười.

Tường thành trong lòng Hà Loan Loan dần dần sụp đổ.

Cô cũng không ngờ bản thân lại không tự chủ được thốt ra hai chữ mềm như bông: “Ông xã...”

Ý cười trong mắt Cố Dục Hàn càng đậm hơn, thỏa mãn hung hăng hôn một cái, áp môi mình vào môi cô hôn loạn xạ, hơi thở bá đạo của anh bao trùm lấy cô như muốn làm cô tan chảy!

“Bà xã ngoan, hôn một lúc nữa nào.” Anh ôm lấy eo nhỏ, vừa say mê hôn hít vừa hàm hồ dỗ dành.

Bên chân tường, Hà Linh Linh trầm mặt lắng nghe những âm thanh ái muội khe khẽ từ trong phòng vọng ra.

Hai người kia thật là không biết xấu hổ!

Ban ngày ban mặt mà lại làm như vậy!

Lại nghĩ tới Cố Viêm Lâm, sau khi trở về cũng chỉ ôm cô ta một chút như vậy, vô cùng khách sáo, làm gì có chỗ nào giống vợ chồng chân chính?

Nếu không phải Cố Viêm Lâm cho cô ta một trăm đồng thì cô ta đã hoài nghi liệu Cố Viêm Lâm có thật sự thích cô ta không.

Hà Linh Linh đè nén vị chua trong lòng, cố ý quăng quật chiếc chậu trong tay, muốn cắt ngang khoảnh khắc ái muội của Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan ở trong phòng.

Cô ta lại không biết toàn bộ chuyện này đã bị Hạ Quân vừa về tới nhà nhìn thấy rõ ràng.

Hạ Quân bước qua đó, chụp lấy bả vai Hà Linh Linh, lạnh lùng nói: “Hà Linh Linh, cô tới phòng tôi một lát.”

Mấy ngày nay, có rất nhiều chuyện Hạ Quân đều thấy và để ý.

Bà không phải là người thích can thiệp vào chuyện của lớp trẻ, cho dù bà ấy cảm thấy quan hệ giữa Hà Loan Loan và Hà Linh Linh cũng không đơn giản như bọn họ nói nhưng bà vẫn chịu đựng không hỏi.

Lúc nói chuyện với con trai nhỏ ở trong phòng, bà ấy cũng biết Hà Linh Linh đang ở bên ngoài nghe lén.

Cũng là bà ấy cố ý để Hà Linh Linh tiết lộ tin này cho Cố Viêm Lâm.

Nghĩ tới đứa con lớn này, Hạ Quân cảm thấy rất đau lòng!