Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 50: Vui Chơi






Cô ngồi trên ghế sô pha xem tivi , cô nhìn lên màn hình máy tính được đặt trên bàn.

Vẫn chưa có tín hiệu , nó đang chạy.

Một khi đám người đó lơ là phòng thủ thì máy tính của cô sẽ hiển thị vị trí của đám người đó.

Hắn từ ngoài bước vào , trên tay là hộp đồ ăn.

Bước đến hôn nhẹ vào má cô
" Anh đem đồ ăn cho em nè "
Cô cười nhẹ gật đầu , hắn dọn đồ ăn ra bàn.

Cô nhìn món súp cua còn nóng , cầm lên ăn thử.

Hương vị đậm đà lan tỏa trong khoang miệng , ngọt bùi lại vừa ăn.

Cô mỉm cười hài lòng , hắn thấy vậy trong lòng cũng tràn ra một tia ấm áp.

Cô nhìn món thịt cắt lát , gắp thử một miếng.

Vị mặn mặn đậm đặc , ăn cùng cơm càng trở nên mĩ vị.

" Ngon không ? "
" Ừm ! "
" Sau này anh sẽ nấu cho em ăn hoài , chịu không ? "
Cô liếc qua nhìn nụ cười dịu dàng của hắn
" Anh rãnh vậy sao ? "
" Với bà xa thì lúc nào cũng rãnh "
" Hừ ! Nịnh "
Cô cười nhẹ , bầu không khí ấm áp khiến người hầu lánh đi.

Thùy Liên ngó đầu vào , đôi mắt híp lại như hồ ly.

Đứng thẳng người hiên ngang bước vào trong
" Ái chà ! Mùi gì thơm vậy ta.

Sáng giờ mình chưa ăn sáng nữa "
Cô nhìn thấy Thùy Liên liền ngoắc tay bảo nó lại , Thùy Liên cười tươi nhào vào lòng cô
" Chị ! Chị ăn gì vậy ? "
" Ăn sáng ! Em ăn không ? "
" Wow ! Để em ăn thử "
Thùy Liên cầm muỗng múc súp ăn thử , đôi mắt sáng lên như sao
" Ngon không ? "
Cô dịu dàng hỏi , Thùy Liên gật đầu cái rụp
" Ngon quá ! Là ai nấu vậy chị ? "
Cô liếc qua hắn , Thùy Liên nhìn qua.

Giờ mới để ý tới gương mặt âm trầm đáng sợ kia , Thùy Liên run lên.

Nhìn ánh mắt đỏ như máu muốn giết chết mình.

Thùy Liên cắn muỗng , hai má phồng lên ôm cô nũng nịu
" Chị ! Chúng ta đi chơi nha "
" Được ! "
" Hoan hô ! Chị là tốt nhất "
Hắn thấy con nhóc không biết điều càng tức hơn , hàn khí tỏa ra lạnh lẽo.

Giọng nói cũng như bắc cực
" Nhóc không có việc gì làm sao ? "
" Anh họ ! Em rãnh nên mới qua đây mà "
Cô cười nhẹ , Thùy Liên bĩu môi trước ánh mắt đáng sợ của hắn.

" Được rồi ! Em đừng chọc anh ấy nữa "
" Ai gia ! Chị là đang bênh chồng sao ? "
" Em nói gì vậy "
Cô đỏ mặt , hắn nghe xong liền cười nhẹ.

Gương mặt dịu dàng , Thùy Liên bĩu môi nhìn quanh
" Chị ! Lần trước chị chưa nói rõ ! Thằng nhóc nhỏ đó đâu ? "
Cô nhìn Thùy Liên cười , dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của con bé
" Thật ra ...!Thiên Hạo bị bắt cóc rồi "
" Cái gì ? Bắt cóc ? "
Thùy Liên kinh ngạc , hỏi lại.

Cô gật đầu
" Ừm ...!"

" Vậy ...!có ai đòi tiền chuộc không ? Chị tìm ra cậu ta chưa ? "
" Chưa ! Cũng không có liên lạc gì "
Thùy Liên nghe xong liền sững sờ , sau đó nhìn qua hắn
" Anh họ ! Anh mau nghĩ cách giúp chị ấy đi "
" Anh đang cố gắng "
Hắn lạnh lùng nói , đôi mắt nhìn qua gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên tia mất mát liền ôm cô vào lòng
" An tâm ! Anh tin Thiên Hạo sẽ không sao "
Cô cắn môi , nước mắt chảy xuống.

Gật đầu , Thùy Liên ngẩn ra , sau đó ngồi trên ghế.

Cô lau nước mắt , nở nụ cười tươi
" Chúng ta đi khu vui chơi ha "
" ...!Vâng "
Cô vuốt tóc Thùy Liên , con bé gật đầu.

Cố nở nụ cười
________________
" Hắc ...!xì !
Duy Khánh ngồi trên ghế , nhảy mũi.

Lăng Triệt từ trong bước ra , trên tay cầm hai tách cacao nóng.

Đưa cho Duy Khánh một cốc
" Uống đi ! Nhóc chắc bị cảm rồi.

Thời tiết dạo này trở lạnh , mặc nhiều áo vào "
Duy Khánh nhận lấy cốc cacao uống , liếc qua Lăng Triệt
" Hừ "
" Sao ? Nhóc định không nói chuyện với tôi thiệt hả ? "
Lăng Triệt ngả ngơn nói , ngồi đối diện Duy Khánh nở nụ cười vô lại.

Duy Khánh xoay mặt đi , bĩu môi
" Hứ "
Lăng Triệt nhìn cọp nhỏ không ngoan , cười hỏi
" Đói không ? Nhóc muốn ăn gì ? "
" Tôi muốn ra ngoài "
" Không được ! Ăn ở nhà đi "
" Anh ...!vậy ít nhất cũng phải cho tôi biết đây là đâu chứ ? "
Duy Khánh tức giận hỏi , Lăng Triệt xoa cằm suy tư
" Đây là trên núi "
" Núi ? "
Duy Khánh ngẩn ra , chạy ra cửa.

Hai tay nhỏ cố mở cánh cửa to lớn trước mặt , dùng hết sức đẩy nhưng không một chút nhúc nhích.

Lăng Triệt cười , nhìn cọp con như vậy thật dễ thương.

Duy Khánh liếc qua Lăng Triệt , nhìn thấy trên túi hắn có chùm chìa khóa , liền cười tươi đi lại.

Lăng Triệt ngẩn ra , tim đập nhanh.

Nhìn nụ cười như hoa của cọp con , Duy Khánh từng bước lại gần Lăng Triệt
" Lăng ca ca "
Thình thịch , thình thịch ...!
Tim đập mạnh hơn trước , Lăng Triệt ngẩn người.

Duy Khánh từ từ bò lên người Lăng Triệt khiến hắn đứng hình , không dám động đậy ...!
" Lăng ca ca , nhìn kĩ lại thì anh rất đẹp trai nha "
Hai má Lăng Triệt đỏ lên , đưa tay thành nắm đấm đưa lên miệng quay đi
" Khụ khụ ...!nhóc nói gì vậy ? "
Duy Khánh bàn tay nhỏ sờ soạn phía dưới , càng khiến Lăng Triệt cứng đờ.

Gương mặt Duy Khánh sáp lại gần mặt Lăng Triệt , hơi thở nóng phả vào
" Lăng ca ca ...!anh có thích ta không ? "
Thình thịch , thình thịch ...!
Lồng ngực Lăng Triệt càng đập càng nhanh , hai má đỏ ửng.

Cảm nhận bàn tay nhỏ kia đang sờ soạn phía dưới mà thứ đó không tự chủ cương lên.

" Nhóc ...!nhóc ...!tránh ra "
Lăng Triệt miệng nói nhưng vẫn để Duy Khánh ngồi trên đùi mình
" Thật sự muốn em tránh ra sao ? "
Duy Khánh gian manh nói , bàn tay cố sức lấy chùm chìa khóa ra khỏi móc quần của Lăng Triệt.

Tỏ ra dễ thương đáng yêu khiến tên này mất cảnh giác ...!Quả nhiên là biến thái kín

" Nhóc ...!muốn gì ? "
Duy Khánh cười nhạt nhảy ra , chạy tới phía cửa đút chìa khóa vào.

Lăng Triệt ngẩn ngơ không hiểu gì , sau khi định hình đã thấy Duy Khánh mở cửa ra.

Nhìn xuống móc quần chìa khóa đã mất , cắn răng
" Nhóc gian manh "
Duy Khánh sau khi mở cửa liền kinh ngạc trước cảnh đẹp xung quanh , cây cối um tùm tạo thành những bóng mát trãi dài.

Những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua kẽ lá , tiếng gió xào xạc khiến mọi thứ thật yên bình.

Căn nhà như bị cách ly bởi những táng cây bên ngoài , ánh mặt trời chiếu xuống.

" Đẹp quá "
Vù vù ...!
Cơn gió lướt qua , Duy Khánh bất giác ôm lấy thân mình vì lạnh.

Lăng Triệt bước tới , từ sau ôm eo Duy Khánh.

Hôn vào cái má mịn màng kia
Chụt !
" Lạnh lắm ! Vào nhà thôi "
Lăng Triệt đóng cửa lại , ẳm Duy Khánh vào trong.

" Anh làm gì vậy ? Thả tôi xuống "
Duy Khánh sau khi bừng tỉnh bởi nụ hôn kia liền giãy giụa , Lăng Triệt đánh vào mông nhỏ của nó , cười
" Lần đầu tiên trong đời tôi mất cảnh giác như vậy.

Cũng chỉ có nhóc thôi "
" Hừ ! Anh là đồ háo sắc biến thái "
Duy Khánh đỏ mặt bởi cái đánh của Lăng Triệt , nhìn xuống cọp con đáng yêu
" Vậy tôi có nên làm trò mà một tên biến thái thường làm không ? "
" Anh ...!"
Lăng Triệt cười trước da mặt mỏng của Duy Khánh , hôn vào trán nó
" Ngủ một giấc đi "
Duy Khánh nhắm mắt lại , tựa vào lòng ngực Lăng Triệt ngủ một giấc sâu.

Như một thế giới bình yên , không có thứ gì có thể xâm phạm đến cậu ...!
_________________
Cô nhìn khu vui chơi rộng lớn trước mặt , Thùy Liên vốn còn đang rất lo lắng cho Thiên Hạo.

Nhưng khi thấy công viên liền vui vẻ , cười tươi chạy nhảy khắp nơi
" Vẫn chỉ là con nít "
Hắn đút tay vào túi quần , nhếch môi nói.

Cô nhìn Thùy Liên , sau đó đi lại.

" Cẩn thận té đó "
" Chị ! Mau qua đây , chơi cái này đi "
Thùy Liên dắt tay cô đến vòng đu quay , cô gật đầu mua vé rồi cùng hắn ngồi vào.

Vòng quay khởi động , Thùy Liên bĩu môi nhìn hắn
" Anh ! Sao anh cũng lên ? "
" Thích "
" Xì ! "
Cô cười nhẹ , cảm nhận vòng đu đang quay tròn.

Bản thân như đang bay vậy , cô nhìn lên bầu trời trong xanh.

Khung cảnh này như mọi thứ đều nhỏ bé , phút chốc lại gần và to lớn ...!
Bọn cô bước xuống , Thùy Liên kéo tay cô vào nhà ma , đang mua vé cô bỗng đâm sầm vào ai đó.

Hắn từ phía sau đỡ lấy cô , đôi mắt như tử thần liếc qua đôi nam nữ trước mặt khiến họ run lên.

Cô định hình lại rời khỏi vòng tay hắn
" Cảm ơn anh "
" Cho chúng tôi xin lỗi "
Cô nghe giọng nói hơi quen liền quay lại , đó là Gia Tuệ và Bạch Dương
" Hai em cũng đi chơi sao ? Lâu rồi không gặp "
" Chị Tuyết Tuyết "
Gia Tuệ vui vẻ khi gặp cô , nhào tới ôm cô.


Hắn nhìn đến , đáy mắt khó chịu.

" Gia Tuệ ! Em thật là , chỗ đông người đó "
" Hi hi ! Em thất thố rồi ! Đây là Lâm tổng sao , đã gặp nhiều lần nhưng chưa có cơ hội nói chuyện "
Gia Tuệ cười tươi nói , Bạch Dương bên cạnh kéo Gia Tuệ lại
" Em thôi ngay đi , suốt ngày như con nít "
" Nói gì hả tên kia "
Cô mỉm cười , Thùy Liên bên dưới nhìn lên
" Anh chị là bạn của chị ấy sao ? "
Gia Tuệ ngước xuống , cười
" Phải ! Chị là Trương Gia Tuệ , người này là Bạch Dương "
" Ah ! Em là Lâm Thùy Liên , hân hạnh gặp mặt "
" Em họ Lâm ? "
Bạch dương nhìn Thùy Liên tự hào giới thiệu , hỏi
" Phải ! Là em họ của anh ấy "
Thùy Liên chỉ vào hắn vẫn đang im lặng , cô nhìn Gia Tuệ
" Em cũng đi chơi sao ! "
" Phải "
" Đi cùng chứ ? "
" Vậy thì hay quá , đi thôi "
Gia Tuệ vui vẻ kéo tay cô và Thùy Liên chạy đi.

Hắn nhìn theo
Cái này còn tính là hẹn hò sao ? ...!
Bọn cô vào nhà ma , Gia Tuệ hơi sợ nhìn những ánh đèn ma quái trong đây.

Không gian hơi tối lại , dù biết chỉ là giả nhưng vẫn mang lại cho người khác cảm giác rùng rợn.

Thùy Liên bước qua những hòn đá phía dưới chân , những sợi rong rêu xanh.

Cùng những bức tranh kì lạ trên tường , nó như trồi ra khiến Thùy Liên sợ hãi núp dưới chân cô.

Hắn và Bạch Dương ung dung đi phía sau , Bạch Dương chán nản
" Đúng là lũ con gái ...!"
" Nói gì hả tên kia "
Gia Tuệ nghe thấy liền quay lại , Bạch Dương nhún vai
" Thì là vậy đó ...!"
" Có tin ....!"
Gia Tuệ quơ nắm đấm lên , đang nói giữa chừng thì thấy một cái bóng trắng lướt qua phía sau lưng Bạch Dương.

Cắn nhẹ môi , Bạch Dương nhìn ra sau
" Gì vậy ? "
" K...không có gì ...!"
Gia Tuệ xoay lại , một đôi mắt xanh lè.

Gương mặt trắng bệch , phía dưới hai mắt còn có vết máu đỏ.

Cái lưỡi lè ra , Gia Tuệ hét lên , nhào vào lòng Bạch Dương
" Ahhhhhhh "
Cô đang đi phía trước giật mình , quay lại.

Nhìn thấy phía sau hắn đang có một con quỷ dạ xoa , gương mặt nứt ra , máu loan lổ.

Mái tóc hơi rối , hóc mắt đỏ như máu.

Bộ đồ cũng rách rưới nhượm đỏ , Thùy Liên tiếp nối tiếng la của Gia Tuệ
" Ahhhhhh "
Cô lần nữa giật mình , từ dưới chân một bàn tay thò ra nắm lấy chân cô.

Bàn tay như chỉ có xương , hiện lên từng đốt.

Cô bất động , hắn thấy gương mặt cô trắng bệch liền bước tới ôm cô vào lòng.

Thùy Liên nép sát nắm chặt chân cô , hắn đạp lên bàn tay đó.

Đá văng con quỷ dạ xoa hù cô khi nãy.

Bạch Dương cũng làm điều tương tự , mấy con ma đau đớn đi vào trong.

Gia Tuệ trong lòng Bạch Dương hơi run rẩy , Bạch Dương đưa tay xoa tóc cười cười
" Lũ con gái đúng là ...!đáng yêu "
Bọn cô thoát ra nhà ma , cô đưa tay xoa ngực.

Thùy Liên uống nước
" Chị ! Chị cũng sợ ma à ? "
" Chị ...!chỉ là giật mình thôi "
Cô hơi đỏ mặt nhớ lại cảnh hắn ôm cô khi nãy , Gia Tuệ hai tay chống đầu gối thở
" Liên nhi ! Em không biết nỗi sợ có thể lây qua đường không khí và âm thanh hả "
Hắn và Bạch Dương đi ra sau , mỗi người đều cười khoái chí.

Hắn rút ra sấp tiền đưa cho người soát vé
" Thưởng cho đám ma khi nãy "
Người soát vé cười cười , nhận lấy lau mồ hôi ...!
- Vô viện nằm hết rồi ...!
Gia Tuệ nhìn thấy cửa hàng đồ ăn phía trước liền kéo cô và Thùy Liên đi
" Chúng ta đi ăn thôi "
Cô ngồi nhìn chiếc bàn lớn đầy đủ loại thức ăn , nào là bánh , đồ ăn nhẹ.


Còn có đồ ăn trưa nữa ...!
" Chị ! Mau ăn đi "
Thùy Liên cầm nĩa cười tươi nói , Gia Tuệ cũng bắt đầu ăn.

Cô nhẹ nhàng lấy món bánh gato , bỏ vào miệng
" Ngon quá "
Cả 3 đồng thanh , hắn nheo mày lại.

Không vui khi cô khen đồ ăn người khác làm , Gia Tuệ hí hửng ăn , Bạch Dương bên cạnh bĩu môi
" Đúng là con gái ...!"
Cô nhìn lên Bạch Dương , hỏi
" Hai người khi nào đám cưới ? "
Gia Tuệ đang ăn bỗng đỏ mặt , ngượng ngùng
" Chị Tuyết Tuyết , chị nói gì vậy ...!"
Trái với sự ngại ngùng của Gia Tuệ , Bạch Dương bình thản chống cằm nói
" Nữa năm nữa , sắp tới chúng tôi sẽ có cuộc du lịch đến Trung Quốc "
" Vậy sao ? Chúc mừng hai người "
Cô mỉm cười nói , Thùy Liên đang ăn híp mắt nhìn hắn
" Anh họ ! Khi nào anh tổ chức đám cưới ? "
Hắn nhìn qua cô đang bất động , cười dịu dàng
" Khi nào chị của em đồng ý "
" Oa ! Nụ cười gì đây ...!"
Gia Tuệ và Thùy Liên cười gian nhìn cô , cô mút bánh đút vào miệng hắn
" Anh cũng ăn đi , nói nhiều quá "
Hắn nhìn sự ngượng ngùng của cô mà cười thầm , Thùy Liên cũng vui vẻ không kém.

Bỗng điện thoại vang lên , Thùy Liên ra ngoài bắt máy
" Alo ? "
" Em đang ở đâu ? "
Tiếng nói Ngọc Dao từ bên kia vang lên , Thùy Liên nói
" Em đang đi chơi với chị Tuyết Tuyết và anh họ.

Anh họ rất thương chị ấy nha , nấu ăn sáng đem qua nè.

Ôm vào lòng bảo vệ khi chị ấy sợ , nụ cười còn dịu dàng biết bao.

Còn nói chỉ cần chị Tuyết Tuyết gật đầu thì sẽ đám cưới nữa.

Em nhìn nghe mà cảm thấy như mình thành bóng đèn vậy đó "
Thùy Liên hào hứng nói , bên kia im lặng vài giây.

Sau đó Ngọc Dao nói
" Vậy em chơi đi , về nhà cẩn thận "
" Dạ ! Pp "
Thùy Liên tắt máy , bĩu môi.

Đi vào trong ăn bánh tiếp
_________________
Người con gái mặc đồ vest nữ ngồi trên ghế xoay , ly rượu trên tay nắm chặt.

Quăng điện thoại xuống bàn.

Đôi mắt nhìn vào màn hình , nụ cười vươn lên lạnh lẽo
" Cứ cười đi , không bao lâu nữa đâu ...!"
_________________
Khi trở về cũng đã chiều tối , cô hôm nay chơi rất vui vẻ.

Nhìn hắn , hôn nhẹ vào đôi môi bạc mỏng kia
" Cảm ơn anh "
" Ít như vậy sao ? "
Hắn cúi xuống lưu manh , cô đỏ mặt quay đi.

Hắn cắn nhẹ vào tai cô , hơi thở nóng phả vào làn da mịn màng của cô
" Anh muốn nhiều hơn "
Cô đỏ mặt đưa tay đẩy mặt hắn ra
" Đủ rồi ! Anh về đi "
" Ôm anh một cái , anh mới ngủ ngon được "
" Hừ ! Có voi đòi tiên "
Cô ôm chầm lấy thân hình săn chắt của hắn , hắn cũng dịu dàng vuốt ve tóc cô.

Hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền của cô
" Tuyết nhi ! Ngủ ngon "
Thùy Liên ngồi ghế sau , lòi đầu ra nhìn hai người đang tình tứ trước mặt
" Em chưa chết nha ! Anh họ , chưa chở cái bóng đèn này về đó "
Cô đẩy hắn ra , nhìn qua Thùy Liên
" Em về cẩn thận , ngủ ngon "
" Chúc chị ngủ ngon "
Cô đi vào nhà , hắn thấy cô lên lầu cũng bắt đầu lên xe chạy đi.

Cô nhìn xuống qua cửa kính , bỗng tim cô nhảy lên một cái đau đớn.

Cô khẽ đưa tay chạm vào ngực trái , nhìn chiếc xe đang dần khuất bóng
" Hạnh phúc này ...!liệu có kéo dài ...!? "
Cô hạ mi mắt , nhìn ánh hoàng hôn đang lặn xuống.

Khoảng trời đỏ rực ấm áp , đưa người vào cõi bình yên
" Phong ...!em có cảm giác thật bất an ...!"