Cô kinh ngạc với những gì hắn đang làm.
Xin lỗi ? Hắn xin lỗi cô sao ? Hắn đã chưa từng thốt ra câu xin lỗi nào chứa đầy cảm xúc như thế này với bất kì ai.
Vậy tại sao hôm nay hắn lại như vậy ...!?
Cô cảm thấy trái tim mình như thắt lại , bình tĩnh đẩy hắn ra
" Anh đi đi ! Em mệt "
Hắn lặng nhìn cô , sau lại hạ mi che đi đôi mắt rồi mỉm cười nhẹ.
" Được ! Em nghĩ ngơi đi "
Hắn bước ra ngoài đóng cửa lại.
Đôi mắt đã trở lại sự lạnh lẽo vốn có , đi ra ngoài xe.
Lưu Nhân đã đợi sẵn cung kính
" Lâm thiếu ! Ngài muốn đi đâu ? "
" Đến Phượng thị "
" Vâng ! "
________________
Hắn đến tập đoàn Phượng gia , nhân viên nhìn thấy hắn đều cung kính e dè.
" Lâm thiếu gia ! Ngài đến đây có chuyện gì ? "
" Bác trai có ở công ty không ? "
" Vâng ! Chủ tịch đang làm việc
Hắn không nói gì nữa đi thẳng vào trong.
Bước lên thang máy đến tầng trên , bước lại căn phòng duy nhất gõ cửa
" Ai vậy ? "
Tiếng nói nghiêm nghị từ phía trong vọng ra
" Là cháu ! Hoàng Phong "
" Vào đi "
Hắn đẩy cửa bước vào , gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc.
" Cháu đến đây có gì sao ? "
Hắn bước lại gần ông , ngồi xuống ghế.
" Có một số chuyện muốn bàn với bác "
" Vậy sao ! Ta cũng muốn cảm ơn cháu vì đã dóc lòng tìm kiếm tiểu Hạo cho ta "
" Không có gì ! Cháu vốn vẫn chưa tìm ra thằng bé ...!"
" Haizz ! Ta cũng đang đau đầu vì chuyện này.
Bác gái của cháu suốt ngày khóc lóc , mất ăn mất ngủ.
Còn Y Nhu thì lại ngày đêm cùng Evit tìm kiếm khắp mọi nơi ...!"
" Tuyết nhi cũng đang bị sốt nặng ở nhà "
" Cái gì ? Sao không ai báo cho ta hay.
Không được , ta phải về thăm nó "
Ông hốt hoảng đứng lên
" Không cần đâu ! Em ấy đỡ hơn rồi "
" Haizz ! Con bé này , nó luôn tự chịu đựng mà không muốn ai phải bận lòng.
Thật là ngốc "
" ...!"
" À phải rồi ! Cháu đến đây có chuyện muốn nói với ta mà.
Chuyện gì ? "
" Về hôn ước "
" Hôn ước ? Có vấn đề gì sao ? "
" Cháu muốn cưới Tuyết nhi "
Căng phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Ông nhìn hắn bằng sự kinh hãi
" Cháu nói ...!gì ...!? "
" Cháu muốn cưới Tuyết nhi "
" Cháu ...!không được ! "
" Tại sao ? "
" Phong ! Cháu đừng tưởng ta không biết cháu ghét Tuyết nhi như thế nào.
Con bé đã vì cháu mà đánh đổi rất nhiều rồi , ta không muốn làm con bé khổ thêm nữa "
Hắn hạ mi mắt xuống , đáy mắt xẹt qua tia đau lòng.
" Cháu sẽ khiến em ấy hạnh phúc "
" Dù như vậy cũng không được ! Cháu có biết Y Nhu cũng yêu cháu không ? Và cháu cũng rất thích con bé kia mà , tại sao cháu lại muốn cưới Tuyết nhi ? "
" Cháu nhận ra người cháu yêu là Tuyết nhi ...!"
Rầm !
Ông tức giận đập tay lên bàn
" Hoang đường ! Cháu xem con gái ta là gì ? Chơi đùa cho đã rồi bỏ rơi ? Hay muốn thế ai vô thì thế ? Hả "
" Cháu không có ý đó ! Cháu vốn chưa từng yêu Y Nhu , đối tốt với con bé là gì cháu không muốn Tuyết nhi đến cạnh mình.
Biết khó mà rút lui , nhưng ...!"
" Nhưng cháu nhận ra mình yêu Tuyết nhi , nên mới muốn ruồng bỏ Y Nhu ? "
Ông nhìn hắn tra hỏi
" ...!Cháu cũng xem Y Nhu như em gái mình ...!"
" Cháu ...!cháu làm ta tức chết mà "
" Cháu biết chuyện này không dễ để chấp nhận nhưng đây là sự thật "
" Đủ rồi ! Phong ! Cháu có biết Tuyết nhi đã vì cháu mà làm bao nhiêu chuyện ? Còn Y Nhu , cháu đem nó ra làm lá chắn.
Cháu rốt cuộc có nhân tính hay không ? "
" ...!"
" Ta không đồng ý chuyện này.
Cháu đã gây tổn thương cho Tuyết nhi quá nhiều.
Ta không muốn cháu gây thêm đau khổ cho Y Nhu "
" Cháu sẽ không lấy em ấy ! Đây là quyết định của cháu "
" Cháu ...! "
Ông tức giận chỉ tay vào mặt hắn nói không ra lời.
Còn hắn vẫn lạnh lùng quyết tuyệt
" Dù vậy Tuyết nhi cũng không đồng ý chuyện này "
" ...!"
" Nó rất yêu thương em gái , nó sẽ không đồng ý với cháu.
Nó sẽ không chấp nhận gã cho cháu "
" Cháu sẽ khiến em ấy bằng lòng.
Em ấy theo đuổi cháu 10 năm , cháu sẽ theo đuổi em ấy cả đời.
Em ấy yêu cháu 5 năm , cháu sẽ dành cả cuộc đời để yêu em ấy.
Em ấy đau khổ vì cháu bao nhiêu , cháu sẽ dành trọn tất cả những gì em ấy muốn chỉ cần em ấy vui "
Ông kinh ngạc với những lời nói chứa đầy sự quyết tâm của hắn.
Trong lời nói của hắn không một chút lung lay nào ...!
Keng !
Từ ngoài cửa như có ai đó , ông nhíu mài bước ra mở cửa.
Sững sờ khi thấy Y Nhu đứng đó , gương mặt chan chứa nước mắt , đôi tay bịnh miệng lại để không phát ra tiếng nấc
" Y Nhu ...!con ở đây từ bao giờ ? "
" ...!"
" Con đã nghe thấy hết "
Y Nhu không nói gì xoay người chạy đi , chỉ để lại ông đứng đó muốn gọi lại nhưng bất lực ...!
" Ý trời mà ...!"