Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 23: Dưới Ánh Trăng






Căn phòng rộng lớn sa hoa , những đồ vật trang trí đẹp đẽ.

Sạch sẽ sáng bóng không một hạt bụi mang lại không khí thoáng mát.

Trên bàn làm việc có một người nam nhân đang ngồi đó.

Mái tóc bạch kim gọn gàng.

Đôi mắt phượng đỏ như máu lạnh lẽo.

Sóng mũi cao thẳng.

Đôi môi bạc mỏng lãnh tình.

Bộ âu phục đen ôm lấy cơ thể cường tráng khỏe mạnh.

Khí tức âm lãnh khiến người khác sợ hãi
Cốc cốc cốc !
" Vào đi "
Tiếng nói lạnh lùng không cảm xúc của hắn vang lên
" Lâm tổng , người hầu từ biệt thự của người vừa mới điện thoại rằng phu nhân từ hôm qua tới giờ vẫn chưa về "
" Kệ cô ta ! Chắc đang giở trò gì nữa đây mà "
Tiếng nói lạnh lẽo không quan tâm , vẫn không ngước lên mà tiếp tục làm việc
" Nhưng ...!phu nhân ...!ĐÃ CHẾT RỒI "
Bàn tay đang lướt nhanh trên từng bàn phím bỗng dừng lại , lạnh lẽo liếc qua thư kí
" Ý gì ? "
" Có người tìm thấy thi thể của phu nhân ở một vách núi.

Và đã tắt thở "
Đáy mắt lạnh lẽo hiện lên sững sờ
Hắn bỗng cầm điện thoại trên tay , mở nguồn lên.

Một dòng tin nhắn từ cô đập vào mắt hắn
" Em HẬN anh.

Mong rằng kiếp sau hai ta không gặp lại "
Hắn bỗng đứng dậy với vội cái áo khoác rồi gấp rút chạy đi

________
Hắn dừng xe lại đi đến chỗ đám đông đang tụ hợp.

Từng bước nặng nề đi đến.

Hắn nhìn thấy thi thể cô be bết máu , mái tóc ướt sũng ôm sát cơ thể lạnh ngắt.

Đôi mắt xinh đẹp tuyệt luân đang nhắm chặt lại để lộ hàng mi cong vuốt.

Gương mặt cô đang rất bình thản , khóe môi vẫn còn vươn lên ý cười nhạt.

Hắn bước lại nhìn đến cảnh này mà không hiểu tại sao trái tim đang rung lên từng đợt.

Nó đang đau và nhói đến tận tâm can , tại sao trái tim hắn như đang bị một bàn tay vô hình bóp nát.

Đau lắm !
Hắn bước lại gần cô , đôi chân bỗng khụy xuống trước thi thể lạnh ngắt của cô.

Đôi mắt đỏ máu hiện lên sự đau đớn.

Bàn tay run rẫy ôm lấy cơ thể cô vào lòng.

Giọng nói bàng hoàng không thể tin
" Tuyết ...!Tuyết nhi.

Tỉnh lại , em tỉnh lại cho tôi.

Tại sao em lại ngủ vào giờ này.

Tôi không cho em ngủ , có nghe không ? Đây là mệnh lệnh.

Em mau tỉnh dậy mà nhìn tôi , mau mỉm cười với tôi.

Nhanh lên "
Hắn ôm lấy cô kêu gào , đôi mắt nhìn vào gương mặt thanh thản của cô
" Tuyết nhi ...!xem như tôi xin em.

Có được không ? Xin em hãy tỉnh lại , em muốn tôi làm gì cũng được.

Tuyết nhi "
" TÔI KHÔNG CHO EM NGỦ ! KHÔNG ĐƯỢC RỜI XA TÔI.

TUYẾT NHI ...!TỈNH LẠI ...!KHÔNGGGGGGG "
Giọt nước mắt từ khóe mi hắn chảy xuống , tiếng gào thét khống khổ vang vọng cả bầu trời.

Bóng lưng cao cao tại thương giờ đây lại tỏa ra sự lạnh lẽo và bi thương.

Hắn cứ kêu tên cô trong vô vọng , một khoảng chân trời nào đó có lẽ cô sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng và ân hận.

Giờ đây trái tim lạnh giá cố chấp kia đã tìm thấy sự đau đớn một lần nữa , sự sợ hãi và run rẫy khi nhìn thấy thi thể cô , đôi mắt tuyệt luân luôn khóc vì hắn đã mãi mãi nhắm chặt ở thế giới này ...!
______________
" Không ! "
Hắn ngồi bật dậy kêu lên , cô chạy lại đưa hắn ly nước hoảng hốt hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
Hắn đưa mắt liếc nhìn bầu trời đêm lạnh giá qua cửa sổ , từng cơn gió thổi vào.

Ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt xinh đẹp đang lo lắng của cô.

Mái tóc đen mượt mà dài tung bay.

Đôi mắt tím than đang lo lắng nhìn hắn , trong đáy mắt ấy là hình bóng hắn.

Khóe môi ướt át hơi hé ra đỏ mọng.

Bàn tay trắng mịn đặt lên vai hắn

" Anh không sao chứ ? "
Cô nhìn hắn hỏi một lần nữa , đưa tay lấy một chiếc khắn lau đi giọt nước nơi khóe mắt hắn mà kinh ngạc.

Hắn khóc sao ?
" Anh gặp ác mộng à ! Không sao chứ , uống nước đi "
Hắn đón lấy ly nước từ tay cô , đôi mắt vẫn luôn đặt trên người cô.

Chỉ sợ đây là ảo giác , nếu như hắn dời mắt đi thì cô sẽ biến mất một lần nữa
Cô ngồi xuống ghế lau mồ hôi cho hắn mà thở dài , vì lần trước hắn xô ngã Y Nhu khiến con bé sợ.

Và quản gia lại bảo cô đến đây canh hắn , vì dù sao hắn cũng cứu cô nên cô đành phải làm tròn bổn phận
" Đã 13h khuya rồi.

Anh ngủ lâu lắm rồi đó.

Có đói không ? "
Hắn nhìn vào cô rồi nhẹ nhàng lắc đầu , cô thấy vậy liền đứng dậy đặt ly nước lên bàn rồi bước ra ban công định đóng cửa lại.

Mái tóc cô nhẹ tung bay , đôi mắt đỏ của hắn mở to ra.

Như sợ điều gì đó liền nắm lấy tay cô kéo vào lòng.

Vì quá bất ngờ nên khiến cô không kịp trở tay.

Khi định hình lại đã thấy bản thân nằm trong lòng ngực ấm áp của hắn.

Hương thơm bạc hà quen thuộc sọc vào mũi cô
" Anh làm gì vậy ? "
" Tôi sợ em biến mất "
Cô nghe vậy liền kinh ngạc ngước lên
" Anh nói gì vậy ? Em là người mà sao lại biến mất được "
" ...!"
" Khi tỉnh dậy anh lạ lắm "
Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn nghi hoặc.

Hắn cũng nhìn cô , nhìn đến đôi môi ướt át của cô mà lòng như nhóm lên một ngọn lửa.

Nhưng vẫn cố kiềm chế
" Lạ ? Tôi không thấy vậy ...!1 năm qua ...!em đã xảy ra chuyện gì ? "
" Hử ? À ! Em được một người cứu giúp.

Nằm viện nữa năm và khi tỉnh lại thì không nhìn thấy anh ấy nữa ...!Em vẫn chưa kịp nói lời cản ơn ...!"
Cô bỗng nhẹ nhàng mỉm cười khiến đôi mắt hắn ánh lên sự tàn độc
" Em quen tên đó ? "
" Là Minh Vũ "
" Minh Vũ "

Đôi mắt hắn ánh lên sự nghi hoặc.

Rõ ràng lúc này cô sẽ không gặp ai với cái tên đó.

Hắn đã được trọng sinh trở về quá khứ , lúc cô vẫn còn sống và theo đuổi hắn.

Nhưng ...!tại sao lại có nhiều chuyện sai lệch như vậy ? Còn có những người không nên có tồn tại trong cuộc sống của cô.

Cô dường như đã thay đổi rất nhiều , thậm chí khi nhắc đến tên Minh Vũ kia còn cười dịu dàng như vậy ...!Chẳng lẽ em ấy cũng trọng sinh ?
Hắn trầm tư suy nghĩ nên không để ý đến cô đang cố thoát ra vòng tay mình , vì sự tác động nên hắn liền thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Thấy cô đang muốn đứng lên liền ôm chặt hơn
" A ! "
Cô la lên một tiếng thì đã thấy bản thân nằm trong vòng tay hắn
" Phong ca , anh làm gì vậy ? "
" Ngủ đi "
Tiếng nói lạnh lùng dứt khoát khiến cô không dám nhúc nhích.

Đành ngoan ngoãn đợi hắn ngủ rồi trốn , nhưng chưa gì cô đã say giấc mất tiêu
Hắn cảm nhận được hơi thở đều đều của cô mà cúi xuống , gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn trong lòng hắn.

Hắn đưa tay lên vuốt ve tóc cô , đôi mắt lạnh lẽo đã không còn mà thay vào đó là thập phần dịu dàng , yêu thương
" Tuyết nhi , lần này anh sẽ không để em thoát khỏi anh.

Nếu như em có trọng sinh và muốn rời xa anh một lần nữa ...!Thì anh cũng sẽ giam cầm em lại ...!cho dù ...!em có HẬN anh ...!"
Bầu trời đêm với ánh trăng nhạt nhòa chiếu rọi vào hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ , người con trai dịu dàng cưng chiều.

Đôi mắt lạnh lẽo ngày nào giờ đây chỉ ngập tràn hình bóng của người con gái trong lòng mình.

Khóe môi bạc mỏng nói lên lời khẳng định và sự tàn nhẫn ...!Nhưng trong đó lại chứa chan tình yêu mãnh liệt của sự chân thành ...!Liệu đây có phải là một sự khởi đầu tốt đẹp ? Hay lại là một chuỗi ngày đau đớn và khổ sỡ của cả hai.

Khi một người với tình yêu đã chai sạn , và một người lại tàn độc giam cầm lấy tình yêu một lần nữa.

Người chạy trốn , kẻ giam cầm.

Liệu rồi có hạnh phúc ...!??