Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 17: Ra Đi






Bầu trời trong xanh với những cơn gió mát , cô nắm tay tiểu Hạo đi vào bệnh viện thăm Y Nhu.

Vừa bước vào cánh cửa cô đã thấy cha mẹ đang ngồi đó , thậm chí là có mặt của người đàn ông đó ...!
Cô bình tĩnh bước vào mỉm cười chào hỏi
" Phong ca , anh cũng ở đây sao "
Hắn vẫn chăm chú nhìn sắc mặt của cô
" Ừ ! "
Tiểu Hạo đi đến bên giường bệnh hỏi thăm Y Nhu , cô cũng ngồi xuống hỏi cha mẹ về tình hình của con bé.

Nhưng ít lâu sau Y Nhu lại quay qua hỏi cô
" Chị hai , hôm nay chị đi sao ? "
" Ừ ! Một lát nữa chị sẽ ra sân bay "
" Con đi gấp vậy sau ? Em con còn chưa bình phục " Mẹ cô quay qua nhìn cô
" Vâng ! Y Nhu ở đây nhờ mọi người chăm sóc vậy " Cô mỉm cười nhẹ trấn an bà
" Hay hôm sau con hãy đi , ta có linh cảm không lành " Bà lo lắng khuyên nhủ cô
Nghe được lời bà nói cô hơi bất ngờ , nhưng cũng mỉm cười
" Không sao đâu mẹ , con sẽ về mà "
" Chị hai , chị sẽ về sớm chứ ? "
" Ừ ! Chị đưa tiểu Hạo qua bên Trung ở một thời gian mới về.

Yên tâm chị sẽ về trước đám cưới "
" Hở ! Đám cưới ? "
Y Nhu ngờ nghệch hỏi lại , cô bất ngờ quay qua ông
" Ờ ...!thì ! Ta chưa nói cho con bé.

" Ông gãi đầu cười cười với cô
" Sau này ba sẽ nói cho em biết , giờ thì chị đi đây.

Mọi người ở lại giữ gìn sức khỏe.

" Cô đứng dậy chào tất cả
Hắn bỗng dưng muốn đứng lên giữ cô lại nhưng vẫn thôi , hắn có tư cách gì để giữ cô bên mình đây ...!Hành động kì lạ của hắn không ai chú ý tới.


Chỉ có Y Nhu là nhìn thấy ...!
" Để chúng ta tiễn con một đoạn " Bà bước lại gần ôm chầm lấy cô
" Không cần đâu , con có thể tự đi mà.

Mẹ ở lại mạnh khỏe "
" Ừ ! Ta biết mà , con đi chuyến bay nào vậy ? "
" Con đi chuyến bay qua Trung A213.

Khởi hành lúc 14h ."
Cô vừa trả lời vừa xem đồng hồ , đã hơn 13h rồi
" Con đi trước đây , tiểu Hạo đi thôi "
Cô nắm tay Thiên Hạo bước ra khỏi bệnh viện , cảm nhận sự thanh bình mát mẻ.

Hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp ...!
Cô nhìn ra phía cổng thì bất ngờ thấy Thiên Bảo đang đi đến.

Phía sau là Gia Tuệ và Bạch Dương , hình như họ đến thăm Y Nhu.

" Chị Tuyết Tuyết " Gia Tuệ mỉm cười lại gần cô
" Ừ ! Chào , mọi người đến thăm Y Nhu à ? "
" Dạ phải , còn chị định đi đâu sao ? "
" Y Nhu nhờ mọi người giúp đỡ nó , tôi sẽ không ở đây trong một thời gian "
" Hở ! Cậu định đi đâu à ? " Bạch Dương tò mò bước lên
" Ừ ! Tôi sẽ đi qua Trung với Thiên Hạo "
Thiên Bảo đứng đó nhìn vào cô , khi nghe nói cô sắp đi thì không hiểu sau lồng ngực hắn bỗng nhói lên.

Liền kéo tay cô ra một góc xa.

Vì quá bất nhờ nên cô chưa kịp phản ứng , lúc hồi thần thì đã thấy bản thân bị ôm chặt.

Thiên Bảo ôm chầm lấy cô khiến cô bất ngờ ...!chưa kịp đẩy hắn ra thì phía tai cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn

" Tuyết Tuyết , tôi chờ em "
" ?? " Cô không hiểu gì để mặc cho Thiên Bảo ôm , vì bị ôm lấy nên cô không thể nhìn thấy đôi mắt đen đang dao động , và mang theo sự thương yêu.

Được một lúc lâu Thiên Bảo cũng buông cô ra , nở nụ cười dịu dàng dặn dò cô
" Em đi nhớ giữ sức khỏe , đừng để tên nào lại gần em.

Còn nữa , khi nào về nhớ điện cho anh , anh sẽ ra đón ...!"
Cô thấy Thiên Bảo lo lắng và nói nhiều như thế thì hơi kinh hãi , đây có còn là một người lãnh đạo đầy tài năng và lãnh đạm hay không.

Bây giờ chẳng khác gì bảo mẫu của cô cả
" Em biết rồi , anh đừng quá lo lắng.

Thôi , em đi đây " Cô mỉm cười nhẹ giọng cắt đứt lời nói dài dòng của hắn
" Ừ ! Hay để anh đưa em ra sân bay "
" Không cần đâu , mọi người ở lại giữ gìn sức khỏe.

Hẹn gặp lại "
Cô nói xong liền chạy đi , để lại Thiên Bảo với đôi mắt chứa chan hình bóng cô , dù thời gian bên cô không dài nhưng hắn biết trái tim hắn đã in sâu hình ảnh của cô.

Hắn biết được cô chính là người hắn yêu , và hắn sẽ chờ cô.

Chờ cô quên đi tình yêu đau đớn kia , và chờ cô một ngày nào đó sẽ chấp nhận hắn ...!Âu Dương Thiên Bảo này chỉ yêu một người ...!Mãi mãi ...!
Từng cơn gió nhẹ thổi qua đưa đi thứ tình cảm kia theo bóng hình người con gái ...!Một người đi và một người ở lại , một người giữ bao yêu thương và một người trong trái tim đã dần chai sạn.

Liệu kết quả sẽ như thế nào ...!?
___________
Cô ngồi trên máy bay với Thiên Hạo , nhìn đồng hồ đã điểm 13h 59.

Tiếng loa phát thanh của sân bay vang lên thông báo
" Máy bay qua Trung A213 , khởi hành lúc 14h chuẩn bị cất cánh.


Xin mời hành khách ổn định chỗ ngồi ...!Xin nhắc lại ...! "
Cô nhìn ra phía ngoài mà mỉm cười , từ chuyến bay này cô sẽ rời khỏi quê hương chứa đựng những nỗi đau mất mát.

Cô sẽ làm lại từ đầu ...!một lần nữa ...!
Cô quay qua nhìn tiểu Hạo đang đọc sách , đưa tay lên vuốt mái tóc đen mượt mà của nó mà thích thú.

Cô cảm nhận được sự run chuyển , nhìn ra ô cửa sổ cô nhìn thấy những đám mây trắng xanh thật đẹp.

Cô mở điện thoại ra thì thấy một tin nhắn đã gởi đến lúc 14h , hình như là từ một số lạ.

Cô mở ra đọc thì liền kinh ngạc ...!Đôi tay cô bỗng chốc run lên đánh rơi điện thoại xuống sàn.

Chỉ thấy màn hình sáng hiện lên dòng chữ lớn
" 8 NĂM KHÔNG GẶP , ĐÂY SẼ LÀ SỰ KẾT THÚC CỦA NGƯƠI , CÔ BÉ À.

LỜI TA NÓI KHI XƯA , NGƯƠI CÒN NHỚ CHỨ ? ...!"
___________
Trong bệnh viện :
Y Nhu vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với Gia Tuệ rất vui vẻ , ông bà nhìn thấy con gái tươi cười như vậy cũng cảm thấy hạnh phúc.

" Các cháu là bạn thân của Y Nhu à ? " Bà hiển từ cất tiếng hỏi
" Vâng ! Con chơi với Y Nhu từ hồi Trung học.

Còn hai người này là tiền bối của tụi con ạ " Gia Tuệ hí hửng trả lời bà
Ông nghe xong liền xoay qua Thiên Bảo , ánh mắt đánh giá dò xét
" Cậu nhìn rất quen ...!cậu là ...!"
" Con là chủ tịch của Âu thị.

Âu Dương Thiên Bảo "
" À ...!! Y Nhu , ta không ngờ con lại kết bạn được với một nhân vật lớn như vậy " Ông kinh ngạc thốt lên
" Con cũng không ngờ chủ tịch của Lâm thị đứng đầu thế giới cũng ở đây " Thiên Bảo quay qua nhìn hắn , đáy mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo
" Quá khen "
" À ...!Phong ca đã cùng em và chị lớn lên.

Gia đình anh ấy và ba mẹ em rất thân thiết " Y Nhu mỉm cười giải thích
Bà đứng dậy mỉm cười đi đến bàn gọt hoa quả.


" Không biết Tuyết nhi đã đi chưa "
" Ưm...!đã 15h.

Chị ấy đã đi được hơn 1 tiếng rồi " Gia Tuệ xem đồng hồ nói
" Không biết bao giờ mới gặp lại chị hai " Y Nhu buồn bã nói
Gia Tuệ thấy vậy liền mở tivi lên , mỉm cười trấn an
" Thôi nào , chị ấy sẽ sớm về thôi.

Xem tivi giải trí ha "
Vừa mở tivi lên , thì con dao trên tay bà rơi xuống nền nhà.

Gương mặt ai cũng trở nên tái mét.

" Chuyến bay từ Anh qua Trung Quốc A213 , khởi hành lúc 14h đã bị biến cố và rơi xuống biển Thái Bình Dương.

Hiện cục điều tra đang trên đường tìm kiếm.

Nhưng theo phán đoán thì có trên 90% có người tử vong , số còn lại là bị thương nặng ...!"
Gia Tuệ xoay qua thấy mặt ai cũng tái mét liền hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
Chỉ thấy bà ngã khụy xuống nền nhà rồi ngất xỉu , ông cũng không chống đỡ nỗi mà ngồi trên ghế sô pha.

Y Nhu đưa tay lên miệng như không tin được , nước mắt rơi xuống như mưa , giọng nói yếu ớt đứt quản
" C...chị ...h...ai , k..không ...thể ..n...ào ...Không ...!"
" Tuyết nhi đi chuyến bay đó sao ? " Thiên Bảo bần thần chạy lại lay vai Y Nhu hỏi.

Đôi mắt ánh lên tia hi vọng nhỏ nhoi , nhưng cái gật đầu của Y Nhu khiến hắn như bị chết đứng.

Đôi chân từ từ lùi ra phía sau rồi khụy xuống mặt sàn ...!
" Không ! KHÔNGGGGGGGG "
Bầu trời trong xanh từ đâu bị những áng mây đen dữ tợn che phủ , cơn gió cũng trở nên mạnh mẽ và điên cuồng.

Từng giọt mưa rơi xuống rồi dần dần nhanh hơn , che lấp đi những tiếng lòng đau đớn , và sự thật khó chấp nhận.

Cơn bão dữ dội như đánh tan đi nụ cười vừa rồi , tại nơi đây , kẻ đau lòng còn kẻ thì mỉm cười trong bóng tối ...!