Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 1: Trước Khi Trọng Sinh !






Trên một cánh đồng oải hương bao la rộng lớn , hương thơm lan tỏa tạo ra một cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu đi vào lòng người ...!Có một người con gái đứng đó , mái tóc dài đen mượt mà tung bay trong cơn gió.

Chiếc váy hai dây màu trắng dài hơn đầu gối nhẹ nhàng mà rung rinh.

Bóng lưng cô đơn tản mát nổi bi thương nồng đượm khiến người khác nhìn vào phải đau lòng ...!Cô gái đứng đó nhìn về một khoảng không vẳng lặng ngay trước mắt ...!khi cô gái quay đầu lại thì mọi thứ như ngưng đọng lại ...!một sắc đẹp khuynh thành lay động lòng người.

Đôi mắt to tròn có màu tím than ẩn chứa sự đau thương ...!Sóng mũi cao nhỏ.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại như anh đào ...!Làn da trắng mịn màng như em bé nhưng trên gương mặt khuynh thành ấy lại có chút tiều tụy khiến ai nhìn vào cũng phải xót thương.

Giọt nước trong suốt vẫn còn đọng lại trên gò má mịn màng.

Trên tay cô là một chiếc điện thoại như đang điện cho ai đó , nhưng hết lần này tới lần khác đều tắt máy cho đến lần thứ 5 mới có một giọng nói trầm khàn quyến rũ nhưng lại lạnh thấu xương vang lên
" Cô điện đủ chưa "
Khi nghe tiếng nói bên đầu dây kia cô đã không nhịn được mà cắn chặt môi mình , nước mắt thi nhau chảy xuống như những hạt trân châu.

Đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bờ môi để không phát ra tiếng nấc ...!Khi lấy lại bình tĩnh cô mở giọng nói trong trẻo nhưng đau lòng hỏi nam nhân bên kia
" Anh đã bao giờ yêu em chưa ? "
" Ha ! Ả đàn bà đê tiện như cô lại dám hỏi tôi câu này ? " Tiếng nói lạnh lùng không chút dao động vang lên
" Làm vợ chồng suốt 2 năm , rốt cuộc em vẫn không thay đổi được trái tim anh.

Có lẽ em đã sai khi nghĩ rằng em sẽ khiến anh yêu em " Cô đau lòng nói ra những lời ấy , trái tim cô như muốn vỡ ra rồi
" Cô đừng ngây thơ nữa ...!người tôi yêu là Nhu nhi "
" Em biết điều đó chứ nhưng em vẫn muốn hỏi anh ...!Những chuyện em làm vì anh đã bao giờ trong tim anh có một chút rung động ? Hay một vị trí nào đó ...!"
Cô chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng nói dịu dàng của nữ nhân phát ra từ đầu dây bên kia ...!
" Phong ca ! Em đợi anh lâu quá à ...!Anh làm người ta mệt như vậy mà còn nói chuyện với ai thế "
" Ngoan ! Vào trong đợi "

Chỉ là một câu đối thoại đơn giản nhưng nó vẫn đủ khiến trái tim cô nhói đau , đôi chân cô như ngã khụy xuống mặt đất ...!nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để chờ câu trả lời từ anh
" Phượng Tinh Tuyết cô nghe cho rõ đây.

Lâm Hoàng Phong tôi chưa bao giờ yêu cô.

Đừng có mà làm việc vô ích nữa " Giọng nói tuyệt tình dứt khoát khiến cô không khống chế mà khụy xuống.

Đôi mắt xinh đẹp đờ đẫn nhìn về phía trước không gian nghe tiếng tắt máy kéo dài nhưng sao lại tàn nhẫn quá ...!
Trái tim cô đau quá , rất đau nó như muốn nứt ra vậy...!Người con trai cô yêu suốt 5 năm lại có thể đối xử với cô như thế.

Từng giọt mưa rơi xuống như mũi kim đâm vào trái tim cô , càng ngày cơn mưa ấy lại càng lớn giống như đang khóc thay cho cô vậy.

Cô nắm lấy góc váy cúi đầu xuống , từng giọt nước mắt mặn chát hòa quyện vào cơn mưa rơi xuống đất.

Đôi môi cô cắn chặt đến nỗi muốn bật máu ...!trong tâm trí cô giờ đây là hình ảnh của quá khứ liên tục hiện về.

Nó cứ như một bộ phim vậy ...!
Năm cô 10 tuổi đã gặp được hắn , sự tuấn mĩ đến yêu nghiệt của hắn khiến cô phải si mê cũng từ lúc đó cô luôn bám lấy hắn và bên cạnh hắn như một cái đuôi vậy.

Cô ngưỡng mộ bởi sự tài hoa đó , hắn là đứa con trai độc nhất của Lâm gia , từ nhỏ hắn đã mất đi cha mẹ nên lúc nào trên mặt cũng là sự lạnh lẽo đến âm trầm.

Hắn đã tự tay đưa Lâm gia trở thành một công ty đứng đầu thế giới khi chỉ mới 20 tuổi.

Sự ngưỡng mộ của cô đối với hắn ngày càng lớn vốn Phượng gia cũng phát triển vô cùng vượt bậc lại còn có mối thâm giao với gia đình hắn.

Nên việc cô được gả cho hắn cũng không phải là vấn đề lớn lao gì ...!nhưng liệu có ai biết được cũng chính từ đó là lúc cô bắt đầu bước vào một chuỗi ngày khống khổ như địa ngục.

Ngày đầu tiên cưới cô hắn đã cho cô sự nhục nhã không tưởng , hắn say xỉn đi vào phòng.


Lúc đó cô ngượng ngùng và xấu hổ biết bao nhiêu ...!
Hắn đã đè cô xuống giường mà yêu thương , cô đã hạnh phúc đến chừng nào nhưng ...! từ đôi môi hắn lại thốt ra cái tên Y Nhu.

Đúng ! Người hắn nhớ đến chính là em gái cô.

Hắn đã xem cô như em ấy mà dịu dàng , lúc đó trái tim cô đã bắt đầu biết đau là như thế nào.

Cô đã cố gắng kháng cự nhưng thứ nhận lại là con số 0 ...!Đêm đó cô trao đời người con gái cho hắn trong sự tuyệt vọng như thế nào , không ai biết được cả ...!Nhưng cô vẫn đã đem sự việc đó quăng ra sau đầu với ý nghĩ sẽ khiến hắn yêu cô , cô sẽ làm cho hắn hạnh phúc.

Nhưng tất cả chỉ là một ảo mộng do cô nghĩ ra ...!Ha ha ...!Hắn đã chán ghét cô khi cô quan tâm hắn , thậm chí lúc nào cũng đi sớm về muộn.

Tất nhiên cô biết hắn đã đi đâu và làm gì , hắn đã qua lại với em gái cô , dẫn em ấy đi khắp mọi nơi , yêu thương và quan tâm em ấy như vợ mình.

Còn cô ? Cô đã khóc rất nhiều trong căn nhà rộng lớn tối tăm ấy ...!nhưng có ai thấy đây ? Cha mẹ cô đã khuyên bảo cô trở về với họ để có được sự hạnh phúc nhưng cô lại không muốn.

Cô không muốn rời xa hắn , cô đã nghĩ sẽ níu kéo hắn khiến hắn thay lòng.

Nhưng rồi cô lại hại cha mẹ của mình , chỉ vì thương cô mà họ đã từ mặt em gái , chỉ vì cô mà họ đối đầu với Lâm thị , chỉ vì cô mà Phượng gia phải phá sản , chỉ vì cô mà mẹ cô qua đời , chỉ vì cô mà cha cô phải ngồi trong tù do bị hắn hãm hại.

Ha ha haaaa ! Tất cả đều do sự cố chấp của cô đã khiến những người yêu thương cô thật lòng phải rơi vào thảm cảnh.

Lúc đó cô đã hạ mình quỳ xuống chân cầu xin hắn , nhưng đổi lại là sự khinh miệt trong đôi mắt ấy.

Hắn đã đem cô lên giường để phát tiết , hắn không hề dịu dàng mà là hành hạ cô , cô đã đau như thế nào nhưng chỉ vì cha mẹ mà cô phải cố gắng chịu đựng.


Khi làm xong hắn đã quăng lên giường một sấp tiền như bố thí , lúc đó đôi mắt hắn mang theo sự chán ghét và khinh bỉ nhìn cô ...!Lòng tự trọng của cô bị chà đạp từ lần này đến lần khác , trong khi cô bị hắn đổi xử như thế thì em gái cô chỉ cần nhẹ giọng mở miệng đã có thể khuyên hắn giúp đỡ.

Sự cưng chiều hắn dành cho em ấy khiến cô không khỏi chạnh lòng , đã nhiều lần cô hãm hại em gái mình chỉ vì muốn hắn nhìn đến cô nhưng nhận lại chỉ là sự căm phẫn của hắn mà thôi.

Cho đến khi cô mang thai con hắn , cô đã hạnh phúc và nghĩ rằng hắn sẽ nhìn đến cô vì đứa trẻ ...!nhưng không hắn đã tàn nhẫn bắt cô phá bỏ nó.

Bắt cô giết chết đi đứa con của cô và hắn ...!cô đã kịch liệt kháng cự nhưng hắn lại sai người cho cô uống thuốc mê và phá bỏ đứa trẻ chỉ mới 2 tháng ...!Ha ha haaa ...!Đau ! Trái tim cô đau lắm , 2 năm hôn nhân này đã lấy đi của cô biết bao nhiêu nước mắt , trái tim của cô cũng đã bị chai sạn từ bao giờ.

Cô giống như một nữ phụ độc ác hãm hại nữ chính để giành lấy tình yêu từ nam chính vậy.

Nhưng liệu có ai hiểu được nỗi lòng của cô giờ phút này hay không ?
Dưới cơn mưa cô khóc thật lâu để vơi đi nỗi đau tận tụy này.

Đôi chân cô bắt đầu đứng dậy bước đi thật chậm rãi và nhẹ nhàng như muốn in lại tất cả những gì cô đã phải chịu đựng.

Cơn gió càng mạnh khiến cô càng cảm thấy như mình đang bị cuốn đi bởi dòng thời gian ...!Đôi môi đỏ mọng anh đào của cô cất lên tiếng hát dịu dàng nhưng chan chứa sự truyệt vọng khôn cùng
" Cơn gió thổi qua ta như muốn cuốn đi những nổi buồn "
" Nước mắt ta rơi khóc thầm thay cho số phận "
" Kí ức nhiệm màu tan biến chỉ còn một màu tan "
" Trước mắt ta như tối sầm "
" Bóng đêm bao phủ cả một khoản trời rộng lớn trong ta "
" Tha thiết yêu người nhưng nhận lại là nỗi đau "
" Ta phảu làm gì khi hình ảnh người đã in sâu vào tâm trí ? "
" Ta phải làm gì để mọi tội lỗi được vơi đi ? "
" Ta phải làm gì để người thay lòng đổi dạ ? "
" Dòng thời gian cứ trôi còn ta cứ như một ngọn núi tuyết "
" Tuyết rơi bao phủ cả một khoảng trời "
" Tuyết trắng lạnh lẽo giống như tâm ta bây giờ "
" Trắng tinh khôi nhưng lại là cả một khoản tối đen ...!"
" Ta yêu người đến khờ khờ dại dại "
" Nhưng nhận lại chỉ là sự tuyệt tình "
" Quá khứ này ta muốn nó vơi đi "

" Hỡi cơn gió xin người hãy mang những nỗi đau này "
" Tan biến đi ....!"
Bài hát như nói hết nỗi lòng của cô , nó nhẹ nhàng nhưng lại là cả một sóng biển dập dờn trong yên tĩnh.

Đôi chân cô cứ bước và dừng lại tại một vực thẳm sâu không thấy đáy , giữa cơn mưa nó càng ngày dữ tợn ...!
" Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai "
" Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai
Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc
Nói thế nào cũng không sao thuyết phục
Tranh luận rồi lại ấm ức được thua "
" Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua
Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý
Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ
Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay? "
" Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay
Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả
Kể từ đây mình thành người xa lạ
Bước ngược đường nên hóa những người dưng ! "
Đôi môi cô lại nói ra một bài thơ đau xót , trên đôi tay là chiếc điện thoại và một dòng tin nhắn gởi cho người nam nhân tuyệt tình ấy.

" Tôi HẬN anh.

Mong rằng kiếp sau chúng ta không gặp lại ...!"
Và đó cũng là sự kết thúc của cô trong quản đời người , sự hối hận và tình yêu mãnh liệt trong cô đã bị vùi sâu vào không gian tâm tối.

Cô ngã xuống vực thẳm mà mỉm cười hạnh phúc , trên gò má chảy dài xuống giọt nước mắt cuối cùng.

Rốt cuộc cô cũng đã có thể ra đi bình lặng ...!