Trọng Sinh Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan

Chương 82: 82: Kẻ Nào





Lâm Huyền Du uống một ngụm nước, quay đầu nhìn: "Bạch tiên sinh muốn gặp tôi không biết là có chuyện gì nhỉ?"
Hôm nay cô ở cửa tiệm thì Bạch Anh Tuấn đến, nói muốn mời cô uống cà phê.

Lâm Huyền Du lấy làm lạ nhưng vẫn đồng ý.
Lúc cô đến thì ngồi đối diện là một người đàn ông xa lạ, người mà cô chẳng biết.

Vậy nên chỉ có thể nghiến răng ngồi cùng phía với Bạch Anh Tuấn.

Trong cảm nhận của Lâm Huyền Du, cô không thích anh ta lắm.
Tuy Bạch Anh Tuấn là một người lịch thiệp lại rất ôn như nhưng không thích chính là không thích.

Ấn tượng của Lâm Huyền Du về anh ta không được tốt.
Bạch Anh Tuấn bật cười nhẹ: "Lâm tiểu thư không cần khách khí như vậy." Anh ta tiếp tục: "Chắc cô cũng nghe về chuyện của Lâm Tư Tuyết và em gái của tôi rồi?"
Lâm Huyền Du nhíu mày, hỏi lại: "Ý Bạch tiên sinh là tiểu thư thất lạc của Bạch gia?"
Bạch Anh Tuấn cũng không vòng vô nữa, anh ta nói thẳng: "Lâm tiểu thư, tôi muốn hỏi cô là cô có biết gì về chuyện này không? Hơn nữa, tôi muốn biết quan hệ giữa cô và Lâm Mỹ Lệ có thân thiết không?"
Lâm Huyền Du mở to mắt, cô khó khăn nhìn Bạch Anh Tuấn: "Anh điều tra tôi?"

Cô nhẹ nhàng cười ra, nhếch môi chế nhiễu: "Anh đã điều tra rồi còn hỏi? Bạch tiên sinh là sợ cái gì?"
Ánh mắt Lâm Huyền Du lạnh lẽo.
Bạch Anh Tuấn vẫy tay, lắc đầu: "Tôi không có ý đó."
"Vậy tôi đi trước."
Lâm Huyền Du không nói mấy lời nữa mà rời đi.
Mà nghĩ lại cô nói như vậy cũng hơi quá đáng.

Lâm Huyền Du nghĩ nghĩ, người ta cũng chỉ là muốn tìm lại em gái.

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Liễu Giai Ninh, một người phụ nữ mất con, thật mất mát.
Mấy tuần liền trôi quá, chuyện này nhanh chóng bay ra khỏi đầu cô.
Lâm Huyền Du vừa tắm xong, cô vừa lau tóc vừa đến giường.

Cô ngã nhào xuống giường liền được Dương Hàn Phong đỡ lấy.
Dương Hàn Phong ôm nửa người cô, nhẹ nhàng lau tóc: "Sao vậy?"
Lâm Huyền Du dựa vào ngực anh, giống con mèo nhỏ lười nhác: "Công việc ở cửa tiệm mấy ngày nay rất nhiều, em mệt muốn xỉu!"
Anh vừa nghe cô nói vừa cắm máy sấy tóc, gió ấm thổi vù vù bên tai Lâm Huyền Du.

Từng ngón tay thon dài của Dương Hàn Phong luồn qua tóc cô, vô cùng thoải mái.
Còn mèo lười họ Lâm nằm ườn ra cho Dương Hàn Phong tự do nắm tóc.

Anh nhìn cô như vậy, cảm thấy buồn cười lại đau lòng.
Giọng Dương Hàn Phong cũng nhẹ hẳn đi, trầm thấp mê người: "Vậy không làm nữa, anh nuôi em."
Lâm Huyền Du nghĩ rồi gật đầu lại lắc đầu, cô ỉu xìu: "Như vậy không tốt lắm! Mọi người sẽ nói em ăn bám anh!"
Anh gõ nhẹ trán cô: "Rõ ràng là anh ăn bám em mà."
Lâm Huyền Du tròn hai mắt nhìn anh, bộ dáng ngây thơ không hiểu.
Dương Hàn Phong nhếch môi cười, vừa cất máy sấy vừa giải thích cho cô: "Không phải anh là của em sao? Vậy tài sản của anh đều là của em, anh mới ăn bám em."
Lâm Huyền Du hiểu ra, trong lòng có một bụng đường, ngọt ngào vô cùng.

Cô nhào đến nằm trong ngực anh: "Đúng vậy! Dương Hàn Phong! Anh chính là của em!"

Cả đời này em chọn rồi!
Anh chỉ có thể của em!
Dương Hàn Phong đỡ đầu cô, kéo cô đến bàn trang điểm: "Trước tiên em ký cái này đi."
Lâm Huyền Du nhìn tờ giấy trước mắt rồi nhìn anh.

Đây là giấy chuyển nhượng tài sản, không hề ít, tới hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Dương thị.

Còn có tập đoàn Lâm thị bị thu mua ở dưới trướng Dương thị nữa.
Cô nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.

Dương Hàn Phong cười xòa, xoa xoa mái tóc vừa sấy xong: "Không phải vừa bảo anh là của em sao? Không muốn ký?"
Lâm Huyền Du gật đầu, cô mím môi rồi nói: "Em không muốn nhận tài sản như vậy.

Lỡ sau này chúng ta ly hôn..."
Lời còn chưa nói hết, môi Lâm Huyền Du đã bị một đôi môi lạnh lẽo áp xuống: "Không cho nói như vậy."
Lâm Huyền Du cũng hôn đáp trả.

Hai người dây dưa vừa phút, Dương Hàn Phong mới buông cô ta, anh xoa xoa sườn mặt cô: "Nếu sau này em không cần anh thì tài sản của chúng ta chia đôi, những thứ này đều là của riêng em."
Lâm Huyền Du nhìn vào mắt anh, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cô, bên trong chỉ có ảnh ngược của Lâm Huyền Du.

Những lời Lâm Huyền Du muốn nói đều nuốt lại.

Cuối cùng vẫn là Dương Hàn Phong cầm tay Lâm Huyền Du ký tên.
Lại một đêm nữa mặn nồng.

Căn phòng tràn đầy hơi thở quyến rũ của người con gái hòa tan trong hơi thở nóng bỏng của người đàn ông.
"Bạch tổng, có kết quả rồi.

Lâm tiểu thư đúng là tiểu thư thất lạc!" Trợ lý của Bạch Anh Tuấn bước vào, trên tay là giấy xét nghiệm ADN.
Bạch Anh Tuấn ngẩng đầu, gọng kính vàng loé sáng: "Đưa cho tôi."
Trợ lý giao tập giấy trong tay, im lặng đứng bên cạnh.
Ngón tay Bạch Anh Tuấn lật trang giấy.

Nhìn vào cuối trang giấy, lông mày nhíu chặt của anh giãn ra, đuôi mắt nhếch cao.

Kết quả này không khác anh đoán là bao nhiêu, Lâm Huyền Du quả thật là em gái anh.
Nhưng tại sao kết quả lúc trước lại không phải?
Rốt cuộc là kẻ nào giám làm giả giấy tờ? Là kẻ nào muốn che giấu sự thật?