Hứa Trầm Đình quay lại trường vào lúc tám giờ tối.
Phó Bạc Quân đưa cậu về trường trước khi đến cuộc hẹn.
Nhưng chiếc xe lại dừng lại ở chỗ cách ngôi trường tận một con phố.
Xét cho cùng, chiếc xe của Phó Bạc Quân vẫn là chiếc xe lóa mắt nhất trong đám đông, vì vậy tốt hơn hết vẫn nên giữ hình hài nhỏ một chút.
Căn phòng trong ký túc xá của Hứa Trầm Đình là số 306, cậu đứng dưới tầng ký túc xá, nhìn thấy rất nhiều người đang đứng ở hành lang tầng ba.
“Nhìn đi, Hứa Trầm Định quay lại rồi.”
Không biết là ai đã hét lên từ trên tầng, xen lẫn với những tiếng huýt sáo ồn ào.
Hứa Trầm Đình làm ngơ những người đó và đi lên tầng với gương mặt vô cảm.
Đứng trên hành lang tầng ba, quả nhiên cậu nhìn thấy Quý Thịnh đang đứng trước cửa số 306, hai tay còn cầm một bó hoa hồng và một hộp quà được gói rất tinh xảo.
Quý Thịnh có vẻ ngoài rất xuất chúng, không chỉ giàu có mà còn có cả phong thái của một cậu thiếu gia, hiền lành và tỏa nắng như chính cái tên của anh ta, thu hút được rất nhiều fanboy fangirl.
Thật không may, đây chỉ là sự ngụy trang của Quý Thịnh mà thôi.
Bất kể Quý Thịnh bất luận là gì, hoặc xảy ra chuyện gì cũng đều sợ người ta không biết vậy đó, cứ thích hưởng thụ cảm giác ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, anh ta xem đó như là cách thể hiện nên sự quyến rũ của mình! Hoặc là lợi dụng cái nhìn của dư luận, thị phi dư luận để dựa vào đó tỏ ra là mình rất có đạo đức.
Trong ba năm Quý Thịnh theo đuổi cậu, những người theo đuổi anh ta đã đến đây để cảnh cáo cậu nên biết điều, và gây rối cậu nhiều lần.
Mỗi lần đó Quý Thịnh lại xuất hiện như một vị anh hùng, giải quyết giúp cậu những thứ phiền phức ấy.
Lần nào anh ta cũng xuất hiện rất đúng lúc, dần dà, cậu thật sự nghĩ rằng Quý Thịnh có thể bảo vệ mình đi qua cơn bão tố, nhưng cậu lại không ngờ rằng Quý Thịnh mới chính là người mang đến cho cậu những cơn bão tố không đáng có đó.
Ngay khi Quý Thịnh thấy Hứa Trầm Đình xuất hiện, cặp mắt anh ta đột nhiên sáng ngời.
Vì trước đây Hứa Trầm Đình không được tự tin, nên cậu luôn cúi đầu, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của người khác, khi căng thẳng sẽ liên tục nói lắp, sợ hãi rụt rè, không điều chỉnh tốt bề ngoài của bản thân.
Thoạt nhìn có cảm giác tối tăm.
Dường như hôm nay Hứa Trầm Đình đẹp mắt hơn ngày thường, khí chất của cậu cũng khác hẳn.
Đặc biệt, cậu còn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, vòng eo thon thả và đôi chân dài khiến tổng thể của cậu trở nên sạch sẽ và cao quý, giống như một chàng thiếu gia đang chạy trốn khỏi hào môn, khiến người ta không khỏi h@m muốn dấy bẩn cậu.
Quý Thịnh bất giác l!ếm môi, anh ta đã theo đuổi Hứa Trầm Đình một tháng, nhưng bọn họ còn chưa nắm tay nhau bao giờ.
Trước đây anh ta từng chán ghét Hứa Trầm Đình, càng không thấy hứng thú với chuyện cậu làm.
Nhưng không ngờ rằng Hứa Trầm Đình chỉ trang điểm một chút là sẽ trở nên xinh đẹp đến vậy.
Sự khác biệt giữa một gã quê mùa và chàng công tử quyền quý hào môn thực sự chỉ dựa vào trang phục, khí chất thay đổi.
Bây giờ anh ta có chút hứng thú muốn nếm thử hương vị của Hứa Trầm Đình, chắc chắn là một món ăn tuyệt hảo ở trên giường.
“Trầm Đình, cuối cùng em cũng quay về, em đã đi đâu vậy?”
Quý Thịnh bước nhanh đến trước mặt Hứa Trầm Đình, ánh mắt tham lam, đánh giá gương mặt của Hứa Trầm Đình chẳng che giấu chút nào, rõ ràng vẫn là khuôn mặt như trước, thế mà hôm nay lại hấp dẫn đến thế.
“Mặc dù anh đã đợi ở đây suốt đêm, nhưng không sao cả, em quay về là tốt rồi.”
Quý Thịnh rất giỏi thể hiện sự yếu đuối trước mặt người ngoài, cho dù có là lỗi của anh ta, thì anh ta cũng sẽ khiến người khác cảm thấy nó đúng, và khiến cả Hứa Trầm Đình cảm thấy đó là lỗi của mình.
Quý Thịnh giả vờ mình là một anh bạn trai chu đáo, không khỏi thầm đắc ý, với một kiểu tự tin dương dương tự đắc.
Bây giờ Hứa Trầm Đình chắc chắn đang luống cuống, rồi cậu sẽ lập tức xin lỗi anh ta, cầu xin anh ta tha thứ.
Anh ta chực chờ Hứa Trầm Đình xin lỗi, rồi anh ta sẽ hào phóng rộng lượng tha thứ cho cậu, không chỉ thu được danh tiếng tốt mà còn đưa ra được một số yêu cầu.
Mỗi lần như vậy, lần nào anh ta cũng đúng.