Trọng Sinh: Tôi Cưới Trước Yêu Sau Cùng Tổng Tài

Chương 42: 42: Nhớ Đến Cậu Em Trai Quá Cố





Giai Chi giật mình tỉnh dậy đã là hơn 19 giờ cô với lấy áo khoác mỏng mặc vào đi ngồi trước bàn, cô bật đèn lên mở máy tính dựa vào những gì chiều nay cô và anh đã bàn với nhau soạn ra một bản hợp đồng hôn nhân hoàn chỉnh.

Không biết từ lúc nào ở bên ngoài có tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vang lên rồi tiếng vặn tay cầm “cạch” một tiếng kéo đi sự chú ý của cô.
- Tiểu thư người đã tỉnh dậy chưa?
- Ta đã dậy rồi cô vào trong đi.
Cánh cửa mở ra một giọng nói nhí nhảnh thoăn thoắt vọng vào, thân thể nhỏ bé ấy lon ton lại gần.
- Chị Chi Chi.
Nam Hàn chạy vào ôm lấy Giai Chi từ đằng sau, Tiểu Lam bê khay thức ăn đi từ từ vào sau để xuống ở cuối giường.
- Tiểu thư, đến giờ dùng cơm rồi.

Tôi để khay thức ăn ở cuối giường nha.
- Ừ, ở đây không có chuyện của cô nữa, cô đi làm việc của mình đi.
- Vậy còn tiểu thiếu gia?
- Không sao, cứ để em ấy ở đây chơi với ta.
- Nếu người đã nói vậy thì tôi xin phép.
Tiểu Lam rời đi còn nhớ đóng cánh cửa lại giúp cô, Nam Hàn ngồi trong lòng nhìn vào màn hình máy tính đang sáng hỏi Giai Chi.

- Chị Chi Chi, giờ chị vẫn còn phải làm việc sao?
- Có phải em đã làm phiền chị rồi không?
Nam Hàn ngây ngốc mấp máy đôi môi nhỏ nhắn, chiếc má phúng phính ôm lấy người chị mình.

Giai Chi đưa mắt nhìn xuống một cục bông mềm mại tên là Nam Hàn, cục bông ấy đang ngồi ngay ngắn ở trong lòng mình làm cô không nhịn được mà túm lấy hai bên má của cậu kéo mạnh sang hai bên.
- Vậy không biết cục bông mềm mại này có thể ra kia ngồi một góc đợi chị làm cho xong có được không?
- Chị ơi, đau, đau.
Nam Hàn sờ vào hai bên má bị kéo đến ửng đỏ như trái cà chua của mình mà xoa xoa, cậu bị kéo đau đến nỗi trong đôi mắt đó sớm đã nhuốm màu nước trong suốt ẩm ướt.
Giai Chi đứng dậy bế cậu lên đặt xuống trên giường, cô kéo lấy giỏ đồ chơi để ở một góc cho cậu chơi khay đồ ăn sớm đã để ở chiếc bàn gần đó.
- Em ngồi ngoan ngoãn ở đây chơi trong lúc đợi chị nha, lát nữa chị làm xong rồi đi ăn lấy sức chơi với em nha.
Giai Chi xoa lấy mái tóc ngắn của Nam Hàn rồi lại duy chuyển chiếc má bánh bao của cậu sờ vài cái rồi quay trở về bàn.

Nam Hàn ngồi chơi lắp ráp mô hình trong lúc chờ đợi, Giai Chi gõ nhanh tay chuyển nốt phần cuối của nội dung từ trong quyển sổ nhỏ đó vào trong file trên máy tính rồi ấn lưu lại.

Cô quay sang cầm lấy khay đồ ăn đã lạnh đi vài phần đặt ngay trước mặt rồi ăn, không biết ở đâu ra xuất hiện những tiếng “ọc ọc” Giai Chi nhìn về phía phát ra tiếng động đó hoá ra là của em trai cô.
- Nam Hàn, em vẫn chưa ăn gì sao?

Nam Hàn thầm trách bản thân sao tự nhiên lại có cái bụng phản nghịch như vậy, kêu lâu nào không kêu lại kêu đúng lúc này chứ.

Giọng nói yếu ớt tủi thân ấy vang lên, cậu không dám nhìn thẳng về phía trước mà đảo mắt lảng tránh.
- Vừa nãy khi chị Tiểu Lam mang cơm đến cho em ăn, em lại không chịu ăn cơm nên chị ý nói rằng em mà chịu ăn hết những món chị ý mang đến sẽ dẫn em đi gặp chị.
- Nên em ở trước mặt giả vờ ăn vài thìa rồi nhân lúc chị Tiểu Lam không chú ý mà em đã đổi đi hơn phân nửa thức ăn.
Giai Chi nghe xong muốn trách cậu lắm nhưng cũng không tài nào trách được, Giai Chi thấy trong khay có ly sữa liền cầm lấy đưa cho cậu uống.
- Vậy em uống tạm lấy ly sữa này của chị đi, lát nữa chị mang đồ xuống nấu gì cho em ăn nha.
Nam Hàn ngoan ngoãn gật đầu cầm lấy ly sữa uống từng ngụm một, chẳng lâu sau sửa ở trong ly dần cạn sạch.

Giai Chi để gọn bát đĩa lại sang một bên rồi cầm lấy chiếc ly trên Nam Hàn bỏ vào khay rồi đi xuống dưới, Nam Hàn cũng trèo xuống giường đi dép vào chạy bám theo phía lưng.
Đi đến phòng bếp Giai Chi bỏ bát đĩa bẩn vào trong chậu rửa rồi tiến đến mở tủ lạnh ra thấy còn ít thịt bằm cùng với cà chua, hành lá và một số nguyên liệu khác.
- Nam Hàn, chị làm mì thịt bằm cho em ăn nhé?
Ngay thấy vậy mặt cậu bé liền sáng lên mà gật đầu liên tục, Giai Chi xoa đầu cậu bảo cậu ra bàn ngồi đợi còn mình bật bếp đun sôi nước lên để luộc trần mì.

Trong lúc đợi mì chín cô đi rửa sạch nguyên liệu như cà chua, tỏi, hành lá rồi bắp bếp xào thịt bằm cùng với tỏi.

Sau khi với mì ra để nguội và rửa sạch, thịt bằm cũng được làm chín để gọn sang một bên cô tiếp tục làm nước sốt cà chua, đợi khi cà chua đã được băm nhuyễn bắt đầu chín.

Cô cho thêm gia vị, thịt bằm đã được nấu chín trước đó đảo đều rồi cho thêm một chút hành lá rồi tắt bếp.
Giai Chi lấy một chiếc đĩa sứ trắng có phần lòng sâu một chút để cho mì vào, bên trên dưới nước sốt cà chua thịt bằm lên còn không trang trí thêm hai cọng rau thơm rồi bê ra bàn.
Giai Chi để đĩa mì ở trước mặt Nam Hàn đưa đĩa cho cậu, Nam Hàn nhận lấy và bắt đầu ăn từng miếng một, Tiểu Lam vừa khéo cùng Tiểu Mãn hai tay đều xách đầy đồ ăn chuẩn bị cho ngày mai đi vào bỗng khựng lại, Liễu Y không biết về từ lúc nào đã đứng ở đây quan sát từng nhất cử nhất động của Giai Chi.
Cả hai đang tính lên tiếng chào phu nhân thì bị bà ra hiệu giữ im lặng, bà nhìn vào dáng vẻ bận bịu nấu ăn đó của cô, cái dáng vẻ ân cần chăm sóc em trai ấy làm bà nhớ đến hồi còn trẻ bà cũng như vậy nấu cơm cho em trai của bà ăn.

Liễu Y nghĩ đến đó chợt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, bà vội lau lấy lau để đi rồi xoay người đi lên lầu.
Giai Chi vô tình nhìn về phía bên này thấy Tiểu Lam và TIểu Mãn đứng ngây người ở đó bèn gọi vào.
- Hai cô đứng ngây ở đó làm gì vậy, mai đi vào đây.
Cả hai theo tiếng gọi của Giai Chi mà bước vào trong đặt túi đồ xuống một góc liền bị Giai Chi kéo đến bàn ăn bắt ngồi xuống bảo.
- Hai cô về đúng lúc lắm, cùng ngồi xuống ăn đi vừa khéo thức ăn hôm nay tôi nấu thừa còn đúng hai phần.
Cả hai đồng thanh lên tiếng từ chối nhưng bị hai chị em nhà này lần lượt dụ dỗ đến lực bất tòng tâm, Giai Chi bê hai đĩa mì đặt lên trước bàn bảo họ ăn thử xem có ngon không? Hai người họ nhìn nhau vẫn không dám động đũa vào đĩa mì, Giai Chi liền thúc giục và chắc chắn hai người họ được phép ăn nên mới dám động đũa.
Ở trên tầng lúc này, trong phòng ngủ của Liễu Y.
Liễu Y mở tủ quần áo ra cầm vào tấm di ảnh của em trai mà rơi lệ, sau cần ấy lắm trôi qua bà vẫn không thể nào quên đi được sự việc xảy ra năm đó.
(…)
Vào ngày 21 tháng 2 của hai mươi tư năm trước.
Thời điểm này Liễu Y mới có tầm 23 tuổi lúc này đang làm việc ở nước ngoài, em trai bà - Chu Dương Minh lúc đó mới có hơn 19 tuổi vẫn còn đang đi học đại học.


Năm đó ba của bà sai người sang nước ngoài bắt bà về cho bằng được để gả bà cho một người gần đáng tuổi ba của mình để làm chồng, khi đó bà biết vì lợi ích của công ty mà ba và mẹ bà đã bán bà cho ông Hàn làm vợ bé.
Cũng chính là năm đó Tịch Tư Thành - người chồng hiện tại của bà đang ở nước ngoài đang làm bài thử thách của mà ba mẹ ông ấy đề ra, khi Tư Thành biết được tin bà bị bắt về trong chính căn hộ mà hai người đang thê.

Ông lúc đó mặc kệ tất cả bỏ hết những thứ gọi là tiền tài phù phiếm đó để bay về nước tìm bà, Dương Minh sau đó cũng biết được chuyện liền thu xếp hành lý, xin cô nghỉ học vài ngày do có chuyện đột xuất mà quay trở về thành phố.
Bà còn nhớ ngày đó vì muốn bà được theo đuổi tình yêu của mình mà vào ngày cử hành hôn lễ, hai người đàn ông ấy đã lên kế hoạch cướp dâu ở ngay trên lễ đường.

Dương Minh ngồi ở trong hàng ghế chờ chứng kiến tất cả những bộ mặt giả tạo của họ, anh chỉ ngồi im ở đó không nói gì chờ thời cơ tới là bắt đầu hàng động.
Ba mẹ của Tư Thành khi đó cũng bắt đầu có cảm tình với bà nên khi biết tin bà sắp phải gả cho người khác đáng tuổi ba mình liền cho người về nước theo Tư Thành đi cướp dâu, buổi hôn lễ bắt đầu cử hành Liễu Y theo ba bước vào lễ đường bàn tay của bà bị bàn tay to lớn kia nắm chặt lấy.
Theo từng bước đi những hò reo chúc mừng vang lên bên cạnh còn tung những cánh hoa tươi về phía bà, nhìn vào những người ngồi ở hàng ghế chờ đều là những nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh khi ấy, Liễu Y đưa ánh mắt đi tìm hình bóng của Dương Minh nhớ lại những gì mà em trai bà đã nói với mình trước khi hôn lễ được diễn ra.
- Lát nữa ở hiện trường xảy ra náo loạn, chị tìm cách chạy một mình ra cửa sau nha.

Ở đó em đã sắp người đến đón chị chạy đi rồi.
- Nhưng mà…
- Chẳng lẽ chị muốn lấy lão già đó sao? Chị muốn bỏ anh Tư Thành để lấy người khác làm chồng sao?
- Chị à đây không phải là lúc do dự đâu, chị tin em được không? Em nhất định sẽ giúp chị trốn thoát.
Vì những lời nói của Dương Minh mà bà đã ôm theo hi vọng mong manh này mà cố gắng nhấc từng bước nặng nề đó vào trong lễ đường, nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông phía trước bà cố kìm nén mà nuốt nước mắt vào trong gượng gạo nở một cười để không làm mất mặt ba mẹ.
Ngay khi bàn tay của cô được ba mình đặt vào lòng bàn tay của người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh - cũng chính là đối tác trước đây mà nay đã chuẩn bị thành con rể của ông..