Năm anh mười tuổi.
Ngày hôm ấy mưa rơi lã chã trong không gian yên tĩnh ấy chỉ có tiếng xe cộ qua lại băng băng trên đường, thì lúc này ở trong căn phòng nọ tiếng quát mắng tiếng đồ đạc rơi xuống đầy sàn vang lên đã phá hủy đi không gian ấy.
- Gia Thiên, sao con lại sưu tầm mấy cái chứ mau vứt hết đi cho ta!!!
Hứa Trạch Vũ cầm quyển số ghi chép của anh, ở bên trong là hoa lá đã được ép khô và những dòng chú thích về từng bộ phận của chúng ném xuống đất tạo một tiếng "bịch" một tiếng.
Gia Thiên cúi người xuống nhanh tay nhặt từng những bông hoa, chiếc lá rơi khỏi quyển số đó mà không trả lời câu hỏi đó khiến Trạch Vũ tức giận.
Ông bước hai bước chân đứng trước mặt cậu người hơi khom xuống, túm lấy cổ áo cậu kéo đứng dậy rồi nhấc bổng lên cao phun ra từng chữ còn không quên nhấn mạnh chúng.
- Gia Thiên con nghe rõ cho ta, sau này ta không muốn con động vào những thứ thế này nữa nghe rõ chưa!!! Nếu để ta còn phát hiện ra rằng con vẫn đang tiếp tục theo đuổi mấy cái nghiên cứu vớ vẩn này thì con đừng trách tại sao ta lại đối xử tàn nhẫn với con, nghe rõ chưa!!??
Trên mặt Gia Thiên lúc này nước mắt với nước mũi đã sớm chảy ra tèm lem cả người run rẩy liên tiếp một hồi mà gật đầu lia lịa, ông để cậu đứng xuống chạm chân vào mặt sàn nhà có chút lành lạnh ấy bàn tay nắm lấy cổ áo cậu được buông lỏng để lại trên áo cậu là những dấu vết bị làm cho nhăn nhó...
Năm anh mười ba tuổi.
Nhân lúc ba mẹ đang bận tiếp khách mới đến anh chuồn ra ngoài vườn chơi, cầm trong tay quyển sách ngồi đọc một mình ở dưới mái chòi nhỏ không gian yên tĩnh kéo dài cho đến khi một cô bé vô tình xuất hiện đã phá tan đi bầu không gian ấy.
Nhìn vào cô bé xinh xắn đáng yêu đang đứng ở trước mình nhặt từng bông hoa màu đỏ tươi, cậu không kìm được cảm xúc mà cũng cúi người xuống nhặt chúng lên cùng cô.
Hai người chia nhau ra mỗi người nhặt ở một bên, dần dần không biết từ lúc nào mà tay của cả hai vô tình chạm vào tay nhau cùng nhau không hẹn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Gia Thiên cảm nhận được ở sâu trong lòng anh có dòng mật ngọt đang chảy vào, nhìn vào khuôn mặt muốn búng ra sữa đó của cô dường như anh đã trúng tiếng sét ái tình ấy.
Sự thay đổi ấy nhất thời khiến anh không biết nói gì với cô cả hai giữ nguyên tư thế như vậy một lúc thì cô bé đó cảm giác chân đang bắt đầu tê, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy xuất hiện vài vết nhăn nhó do không di chuyển chân được khẽ kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu của cô vang lên làm thức tỉnh anh, anh cúi xuống nhanh chóng thay cô nhặt nốt phần còn lại rồi đặt chúng cẩn thận vào bàn tay nhỏ bé ấy ân cần đỡ cô đứng dậy hỏi han.
- Cô bé, em không sao chứ?
Cô bé nắm chặt lấy những bông hoa đó mỉm cười rạng rỡ nói lời cảm ơn anh.
- Em không sao ạ, cảm ơn anh đã nhặt giúp em.
Trong lúc anh đang thất thần thì cô bé ấy đã đội vòng hoa lên cho anh rồi nhanh chóng rời đi, anh nhanh chóng túm lấy tay cô giữ lại hỏi cô một câu.
- Cô bé em tên là gì vậy? Có thể cho anh biết tên của em được không?
Cách đó không xa có một đám người đang tiến lại gần cả người cô bé ấy run lên muốn nhanh chóng rời đi, nhưng nhìn vào cánh tay đang bị nắm chặt ấy cô liền cho anh biết tên của mình rồi nhanh chóng chạy đi.
Gia Thiên đứng ngây ngốc lấy vòng hoa ở trên đầu mình xuống nhìn vào bóng dáng nhỏ bé ấy ngày càng đi xa, đằng sau lưng cậu có một hình bóng cao lớn đứng ngay sau lưng cậu kính trọng nói.
- Thiếu gia, đến lúc quay trở lại rồi phu nhân và lão gia đang tìm cậu.
Động tác trên tay anh bỗng dừng lại khi nghe thấy những lời quản gia nói, anh đi về phía chòi nhỏ đặt vòng hoa lên trên mặt bàn lạnh đó nắm chặt lấy quyển sách trên tay quay trở về bữa tiệc.
Khi anh vừa vào tham gia bữa tiệc không lâu thì ba anh - Hứa Trạch Vũ kéo anh đi giới thiệu với từng người trong giới để anh sớm có thể làm quen được với những buổi xã giao như này.
Bữa tiệc hôm đó đến tối muộn mới kết thúc, lúc này trên thư phòng nọ.
- Gia Thiên, không phải ta đã từng cảnh cáo con rồi sao!!!
Hứa Trạch Vũ tức giận xé nát quyển sách đó trước mặt Gia Thiên ném xuống đất, hai tay ông nắm lấy mép bàn để dựa cả người vào đợi câu trả lời của anh.
Gia Thiên trơ mắt nhìn ba mình dứt khoát xé rách từng trang một rơi xuống nền đất, nước mắt anh chực trào ra bất giác bàn tay nắm chặt lại.
Anh ngước đôi mắt sớm đã ngấn nước nhìn thẳng vào ba mình, hít một hơi thật sâu lấy can đảm nói những lời thật lòng.
- Thưa ba con còn nhớ những lời cảnh cáo của ba nhưng thật sự con không thể bỏ được nó, lần này dù ba có đánh con hay mắng con như thế nào thì con vẫn nhất quyết theo đuổi ước mơ của mình.
Trạch Vũ trong cơn tức giận vớ lấy cái gạt tàn thuốc ở ngay bên cạnh ném thẳng vào người anh, Gia Thiên cũng không chịu né đi mà đứng đó để gạt tàn thuốc đó đập trúng vào đầu mình.
Gàn tàn thuốc văng ra xa rồi rơi xuống đất vỡ tan, những mảnh thủy tinh to nhỏ bắn ra xung quanh cứa lên chân Gia Thiên.
Dòng máu đỏ tươi lấp ló sau mái tóc đen ấy dần dần chảy xuống rơi tí tách từng chút một lên sàn nhà trắng tinh đó, Đường Tử Nha ở bên ngoài lo lắng sốt ruột đi qua đi lại ở trước cửa đến khi có tiếng đồ thủy tinh vỡ đạp cửa xông vào bên trong.
Tử Nha vươn tay ra ôm lấy Gia Thiên vào trong lòng, nhìn thấy khuôn mặt dính máu bà dùng tay lau sạch chúng đi rồi sờ lên vết thương đang chảy máu của cậu tức giận quay sang quát Trạch Vũ.
- Trạch Vũ anh bị điên à, ai cho phép anh làm con em bị thương như vậy chứ!!!
- Con vẫn còn nhỏ mình có thể từ từ dạy bảo chứ có ai như anh không? Cứ sơ hở một tí là đập vỡ đồ đạc, anh có biết tháng này anh đã đập vỡ bao nhiêu cái bình rồi tối nay anh ra sô pha ngủ cho tôi!!!!
Tử Nha vì không muốn nghe bất kì lời nói nào của Trạch Vũ nên đã kéo Gia Thiên rời đi trước, bà kéo anh về trong phòng lấy hộp sơ cứu vết thương bà cẩn thận băng bó lại cho cậu.
- Gia Thiên con có đau lắm không?
Tử Nha đổi thuốc sát trùng vào miếng tăm bông lâu đi những vết máu ở trên trán và cả ở chân ân cần hỏi han cậu, thế nhưng anh chẳng mảy may nói lấy một lời hay nhìn thẳng vào mắt bà mà chỉ cúi đầu xuống như lé tránh gì đó.
- Gia Thiên nhìn thẳng vào mẹ, bây giờ con nói cho mẹ biết được không chứ con đừng cứ im lặng như vậy!!
Tử Nha bỏ miếng tăm bông vào khay rồi dán băng gạc vào vết thương ấy, hai tay áp vào hai bên má của Gia Thiên kéo lấy khuôn mặt cậu ngẩng lên nhìn mình.
- Con cũng không muốn nói chuyện với mẹ sao Gia Thiên?
- Vậy mẹ muốn con sẽ nói gì?
Gia Thiên cười chua chát với đôi mắt đã sớm ửng đỏ, giọng nói nghe không được rõ ràng do anh đang ở độ tuổi dậy thì.
Anh cầm tay mẹ mình gỡ ra khỏi khuôn mặt của mình rồi đứng dậy quay người rời đi, Tử Nha đứng lên nhìn bóng dáng đơn độc của Gia Thiên mà không ngừng tự trách bất giác bà gọi anh dừng lại.
- Gia Thiên mẹ hiểu được con đang nghĩ gì bây giờ vẫn chưa phải lúc, con cần phải học cách kiềm chế lại như vậy sau này mới tốt cho con được.
- Nếu con đã có ước mơ của riêng mình rồi thì mẹ cũng sẽ không ép con, vì mẹ vẫn luôn ở đằng sau ủng hộ cho con...
Sau cuộc trò chuyện của hai mẹ con hôm ấy Gia Thiên quyết định học song hành hai ngành nghề, một mặt vừa là để che mắt ba mình còn một mặt khác là để theo đuổi ước mơ của mình cho đến khi anh hai mươi mốt tuổi..