Trọng Sinh Tinh Tế Anh Hùng Mẫu Thân Truyện

Chương 62: Tiện nhân




Tiện nhân được gọi là tiện nhân, đó là bởi vì từ trước tới giờ họ không hề biết hành vi của mình rất đê tiện, đều là người khác sai, mình luôn là người đúng, tới chết cũng không thừa nhận bản thân mình đi sai đường.

Cái đình nhỏ trong vườn hoa của thành Doris, Hàn Hiểu mỉm cười nhìn Greta đang mãnh liệt bưng lấy một dĩa trái cây ăn lấy ăn để, lúc này mặt mày cô đầy giận dữ, ăn đến nghiến răng nghiến lợi.

“Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua một con tiện nhân nào như vậy cả, rõ ràng đã thối rửa hết rồi, còn giả vờ trưng ra cái bộ mặt bạch liên hoa thuần khiết trong trắng, cũng không nghĩ lại xem từ sau khi cô ta phá thân lúc 45 tuổi, hai mươi năm nay toàn đi bán thân, trèo lên giường người khác, đẹp có xấu có, chỉ cần là người có tiền và quyền, cô ta đều ngủ, cái loại tiện nhân như vậy mà còn dám mơ tưởng đến người đàn ông của Greta tôi, nếu không phải đã đồng ý với Reichet diễn vở kịch này, tôi không ….!”

Greta giống như nhớ tới cái gì, lại căm hận lấy một miếng trái cây, dùng sức mà nhai cắn nuốt, giống như cô đang ăn thịt của con tiện nhân đó vậy.

Hàn Hiểu cúi đầu cười, lấy máy truyền tin trên bàn, dặn người hầu mang thêm hai dĩa trái cây vào,

“Đã biết cô ta là tiện nhân, cô cần gì phải tức giận như vậy với một đứa tiện nhân, dù sao cũng chỉ là một con cờ do người khác cho rằng có giá trị lợi dụng thôi, không đáng để cô tính toán với cô ta như vậy!”

Nói xong Hàn Hiểu liền đưa khăn của mình cho cô, cô vừa ăn vừa lau làm cho cái khăn của cậu dơ luôn.

Greta nhận lấy khăn, lau miệng, nói: “Vốn dĩ tôi cũng cho là như vậy, nghĩ mình nhịn một chút là được rồi, nhưng không ngờ tôi còn chưa trêu chọc cô ta, cái con tiện nhân này liền tới khiêu khích tôi, hừ! Tiện nhân chính là tiện nhân, chút thủ đoạn đó vĩnh viễn không thể nào lên được mặt bàn!”

Nghe vậy, Hàn Hiểu cau mày.

“Sao thế, cô ta đã làm gì cô sao!”

Tuy rằng cậu tin tưởng Reichet có thể xử lí tốt chuyện này, nhưng cậu không muốn vì thế mà Greta phải chịu tổn thương.

“Cũng không có gì, chính là mấy ngày trước, trong vườn hoa phủ đệ Rochester, cái con tiện nhân nhìn thấy Reichet cùng với cái người gì gọi là bác gái họ của anh đi tới, liền cố ý nắm lấy tay tôi, té về sau một cái, còn giả vờ như không thể tin nổi, vẻ mặt thì đầy ủy khuất, vô tội, cái này còn không tính, sau khi người hầu đỡ cô ta dậy, cô ta còn dám nói với Reichet…..”

Nói tới đây, Greta đứng dậy, bắt chước mại hiện trường lúc đó, nhu nhược ủy khuất đầy giả bộ nói: “Reichet, đừng trách tiểu thư Shakma, là do em tự mình không cẩn thận ngã xuống!” “Cậu nói có tức hay không!”

Greta lúc nãy còn điềm đạm đáng yêu đột nhiên chuyển thành nổi trận lôi đình, Hàn Hiểu suýt chút nữa thì cười ra rồi,

“Vậy cô liền cứ như thế mà nuốt cục tức này xuống!?”

“Nghĩ hay quá!” Nhắc tới cái này, Greta đắc ý ngẩng đầu lên, “Hừ! Nghe thấy cô ta nói vậy, tôi tới trước mặt cô ta cho cô ta hai bạt tai, đầy kiêu ngạo nói: ‘Tôi đẩy cô đó, cô tính làm gì tôi!” Sau đó xoay người đi, tôi biết Reichet sẽ nhanh chóng đuổi theo tôi, bác gái họ xu nịnh của anh ấy làm sao đồng ý trở mặt với tiểu thư thế gia như tôi đây chứ!”

Khóe miệng Hàn Hiểu cuối cùng cũng cong lên, quả nhiên là một cô gái thông minh, đúng như cô đã nói, cho dù Greta có đẩy cô ta thì sao chứ, một đứa dân thường dựa vào việc leo lên giường người khác mà sống có thể làm được gì, cái đám được gọi là thân thích đó đánh chủ ý gì, cậu rất rõ, cưới con gái của một đại gia tộc có thể giúp đỡ họ, lại để một cô gái “yêu thích” dễ định đoạt ở bên người Reichet, có được cả lợi ích và khống chế, chỉ đáng tiếc bọn họ quên mất, Reichet không phải là kẻ hồ đồ như gia chủ Imansi, Greta cũng không phải là mẹ dịu dàng cái gì cũng không biết phòng thủ!

“Reichet sau khi đuổi theo cô thì nói cái gì!” Hàn Hiểu bưng li trà lên uống một ngụm, che lại nét chán ghét mỗi khi nhớ tới gia chủ Imansi thì không nhịn được mà phát ra.

Nhắc tới cái này, Greta đã ngồi xuống, vẻ mặt liền hiện lên một chút ngọt ngào.

“Anh ấy khen tôi làm rất tốt, lần sau có cơ hội thì đánh vào điểm chính!”

Hàn Hiểu ha ha cười lên, “Vậy cô còn tức giận cái gì nữa!”

“Nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy cái con tiện nhân đó giống như không xương, liều mạng mà té lên người Reichet, tôi liền không khống chế được lửa giận của mình, cũng không nghĩ tới lúc trước, cô ta vừa qua lại với Reichet, vừa lên giường với em trai cùng cha khác mẹ của anh ấy, bây giờ nghĩ lại là tôi cảm thấy ghê tởm!” Nhắc tới đây, vẻ mặt Greta đều là chán ghét.

Hàn Hiểu thở dài thật sâu, “Cô cũng cảm thấy ghê tởm, có thể tưởng tượng được trong lòng Reichet là cảm giác như thế nào!”

Greta sửng sốt, liền hiểu ý của Hàn Hiểu, cô liền cười lớn,

“Cho nên nha, ông trời đã đem tôi, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng hiền thục đến trước mặt anh ấy, không được, tôi phải về rồi, tiếp xúc với mấy thứ không sạch sẽ trong thời gian dài không tốt với sức khỏe, anh ấy cần cô gái thuần khiết trong sáng như tôi đây gột rửa tâm hồn!” Nói xong, Greta tính cáo từ rời đi.

“Đợi một chút”, Hàn Hiểu phân phó người hầu tới nhà kính hái mấy loại trái cây Greta thích ăn, “Tôi biết cô thích trái cây trong nhà kính của tôi, cô đem chút ít này về ăn, cố nhịn thêm hai ngày, đợi mọi chuyện kết thúc rồi, Petra· Connaught kia tùy cô xử trí!”

Greta nghe vậy, hai mắt phát sáng “Thật sao?”

“Còn thật hơn vàng!”

Hai ngày sau, tiện nhân leo giường, cũng chính là con gái nuôi của phu nhân Kelly · Miguel·Imansi, tiểu thư Petra· Connaught, một mình đi tới phủ đệ Rochester.

Cô ta đề nghị tới vườn hoa đi dạo, Reichet đồng ý.

Con đường nhỏ trong hoa viên, Petra và Reichet giống như xếp hàng mà đi, giữa hai người luôn giữ một khoảng cách, tuy Petra nhiều lần muốn lại gần, nhưng lại bị anh không vết tích mà kéo khoảng cách ra.

Petra buông xuống con ngươi, xuất hiện vẻ mặt giống như là bị tổn thương, cô ta ngừng bước chân, thân mình mảnh khảnh ở trong vườn hoa lớn như vậy có chút đáng thương.

“Em biết lúc trước em có lỗi với anh, anh còn hận em sao!”

“Chuyện lúc trước ta đã quên lâu rồi!” Reichet bình tĩnh trả lời.

“Không phải, anh còn hận em, nếu không thì anh sẽ không muốn tới gần em!” Vẻ mặt Petra tràn đầy đau thương.

“Cái này không có liên quan gì tới cô, Greta không muốn ta đi lại với phụ nữ khác quá gần.” Giọng điệu Reichet còn mang theo mấy phần lạnh lùng, giống như anh đang làm công sự vậy.

“Nhưng mà em yêu anh!”  Nghe thấy câu trả lời của Reichet, Petra kích động lên, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mến mộ.

“Reichet, em yêu anh, trong hơn mười năm nay không lúc nào em không nhớ tới anh, nhưng em không dám tới tìm anh, em sợ anh không tha thứ cho em, em…..em…..”

Vừa nói nước mắt của Petra vừa rơi xuống, bộ dáng nhỏ nhắn rơi nước mắt làm cho những người đàn ông không biết bộ mặt thật của cô ta thật muốn ôm cô ta vào trong lòng, an ủi cô ta.

Nhìn thấy Petra như vậy, Reichet khẽ thở dài,

“Petra, ta đã có một người con gái rất yêu ta rồi!”

“Em sẽ không làm phiền hai người, em chỉ muốn ở bên cạnh anh!” nói xong, cô ta liền có bộ mặt như đưa đám, “Em biết, với thân phận hiện giờ của anh, sẽ không lấy một người con gái không có bối cảnh như em, nhưng mà không sao, em sẽ không làm phiền gia đình của anh, em chỉ muốn yêu anh mà thôi!”

Petra bây giờ làm Reichet nhìn thấy một Maca ·Quist khác, anh hình như không khống chế được mà lộ nét chán ghét từ trong lòng mình.

Chính vào lúc này, máy truyền tin của anh vang lên, anh lấy ra máy truyền tin, nghe xong nội dung, anh liền thu lại máy truyền tin, sau đó liền nở nụ cười lạnh lẽo với Petra.

“Trò chơi kết thúc rồi, Petra!”

Petra sửng sốt, cô ta cảm thấy mọi chuyện không đúng, trong lòng cô ta xuất hiện một nỗi bất an.

“Anh……Anh đang nói cái gì!”

“Ta nói, trò chơi kết thúc rồi, ta đã có được thứ mà ta muốn, cô có thể biến mất khỏi mắt ta rồi!”

Ánh mắt Reichet không hề ôn nhu như lúc nãy nữa, nếu có thì chỉ có nỗi ghê tởm tận cùng.

Petra quả thật không tin tưởng nổi vào những gì mình vừa nghe thấy được, cô ta nhìn người đàn ông mà mình đã phó thác nửa đời vinh hoa sau này, đôi mắt khiếp sợ trợn tròn.

“Anh……Anh vẫn luôn lợi dụng tôi!”

“Ha! Cô nghĩ nhiều quá rồi, tiểu thư Petra¸cô cho rằng trên người cô có gì cho ta lợi dụng sao! Chỉ là ổn định các người mà thôi!”

Lời nói của Reichet lạnh như băng, thái độ đầy khinh thường, làm cơ thể Petra không nhịn được mà run rẩy, cả người cô ta bắt đầu kích động,

Đột nhiên cô ta liền nhào qua, dùng hết sức ôm lấy Reichet, nhưng đáng tiếc Reichet lùi về sau một bước, cô ta liền rơi vào khoảng không.

“Không ……. không ………. Em không tin, Reichet anh có tình cảm với em, nếu không thì trước khi anh đổi họ Rochester không có một người con gái nào, anh giống em, từ trước tới giờ chưa từng quên đi đối phương.”

Reichet cười lạnh, “Cô quá xem trọng mình rồi, những năm đó ta không có một người con gái nào, đó là do ta chưa tìm được người mà ta muốn, không hề có liên quan gì tới cô! Người đâu, lôi cô ta ra ngoài, sau này không cho phép cô ta tới gần phủ đệ Rochester nửa bước!”

Thị vệ xông vào, bắt lấy Petra đã muốn điên cuồng, nhưng cô ta liều mạng giẫy giụa.

“Sao lại không có quan hệ gì tới em, lúc trước anh tức giận như thế, rõ ràng là anh yêu em!”

“Ha!” đối với lời nói tự cho mình là đúng của Petra¸ Reichet cười càng thêm sáng lạn, “Nhắc tới cái này, ta cần phải cảm ơn cô, năm đó nếu như cô không cùng Immer làm ra cái trò bẩn thỉu đó, ta còn thật sự không biết, thì ra từ trước tới giờ ta chưa từng yêu cô!”

Trước kia khi còn ở trong trường, Petra chủ động theo đuổi anh, bạn bè và bạn học đều ủng hộ, Reichet cũng đồng ý với cô ta, thời gian dài anh cũng cho rằng mình và cô ta thật sự yêu thích nhau, mãi cho tới khi anh bắt gian hai người này tại giường, lúc đó anh tức giận, khuất nhục, nhưng không có một chút đau lòng nào, lúc ấy anh mới phát hiện, thì ra giữ hai người họ chưa từng có tình cảm.

Gia tộc Immansi vô cùng thông minh, bọn họ biết với một người đàn ông mà nói, mối tình đầu là trong sáng nhất, cũng là khó quên nhất, cho dù đoạn tình cảm đó chỉ mang lại cho anh khuất phục, nhưng đáng tiếc Petra từ trước tới giờ chưa từng là mối tình đầu của anh!

Petra ngây người, cô ta không ngờ cuối cùng lại nhận được đáp án này, cô ta đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là sỉ nhục.

“Chuyện năm đó sao có thể trách em, nếu không phải anh quyết từ bỏ quyền thừa kế gia tộc Imansi, chạy tới đi lính gì đó, sao em lại lên giường với cái tên Immer khốn kiếp đó!”

Đúng, đều là lỗi của anh, nếu như không phải cái quyết định sai lầm đó của anh, cô ta sao lại ra quyết định sai lầm cho mình chứ, thì bây giờ cũng sẽ không vào hoàn cảnh như thế này.

Reichet cảm thấy thật buồn cười, thì ra cô ta lên giường với em mình là do anh ép cô ta, Reichet lúc này đột nhiên vô cùng cảm ơn Immer đã chết, nếu không phải hắn ta hi sinh dâng hiến cho cô ta, thì bây giờ nói không chừng anh đã cưới cái người đàn bà ghê tởm này rồi.

Anh lười nói nhiều thêm với cô ta, vẫy tay, để thị vệ kéo cô ta ra ngoài, nhận thấy được ý đồ của Reichet, Petra liền bắt đầu vùng vẫy.

“Không, Reichet, em yêu anh! Em thật sự yêu anh!” Cô ta cố gắng giẫy giụa lần cuối.

“Ha!” Reichet cúi đầu che miệng cười lên, sau đó khinh thường nói: “Ngày hôm trước cô còn lên giường với gia chủ sắp bước vào thời kì lão hóa của nhà Kozha, cũng nói như vậy đi! Nói thật, người đàn ông mà cô thật sự yêu cũng không ít nhỉ!”

Lúc này Petra thật sự sửng sờ tại chỗ, cô ta biết hi vọng cuối cùng cũng không còn nữa rồi.

Ngày hôm sau phu nhân Kelly · Miguel·Imansi mặt mày tiều tụy, cả người chật vật tới phủ đệ Rochester, nhìn thấy Reichet đang ngồi trong phòng khách thần thanh khí định mà uống rượu, bà ta đã không còn là phu nhân Kelly nho nhã đoan trang của ngày thường nữa, dùng giọng nói đầy lo âu khàn khàn mà giận dữ hỏi:

“Reichet, tại sao!?”

Reichet để li rượu trong tay xuống, ánh mắt lạnh như băng,

“Lẽ nào các người không biết sao! Ta họ Rochester!”