Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 937: Huynh đệ




Edit: Yuusu

Beta: Tiểu Tuyền

Một người là tỷ tỷ ruột, một người lại là bạn tốt của mình, Tiểu Thất ở chính giữa cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cười trừ.

“Tỷ, Tiểu Cửu ca không tiện nói với tỷ chứ sao?” Tiểu Thất liền nói, “Còn có, chuyện này, có một nửa, ừ, có một nửa cũng là do đệ. . . . . .”

“Đệ còn là bằng hữu rất có nghĩa khí đấy.” Liên Mạn Nhi không nhịn được cười nói.

Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi cười, cũng hắc hắc cười theo. Hai tỷ đệ, tựa như Liên Mạn Nhi hiểu rõ hắn, hắn cũng hiểu rõ Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi có lúc ngoài miệng nói cứng, bất quá nhiều lúc nói giỡn, cũng vì muốn hắn có thể hiểu được càng nhiều đạo lý. Thường thường, Liên Mạn Nhi đối với hắn cũng không phản đối.

“Là Trầm gia đại lão gia cùng đại thái thái gửi thư cho Tiểu Cửu, nói hắn đến đó à?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Tiểu Thất. Nàng nghĩ trước hết cần phải hiểu rõ chân tướng việc này đã.

“Tin là viết cho Lục gia , Tiểu Cửu ca cũng không được đọc, là Lục gia nói cho hắn biết .” Tiểu Thất liền nói.

“À?” suy nghĩ trong long Liên Mạn Nhi vừa chuyển, lại hỏi Tiểu Thất vài vấn đề, Tiểu Thất đều đáp lại hết sức rành rọt.

Liên Mạn Nhi coi như hiểu rõ.

“Đệ yên tâm, Tiểu Cửu ca của đệ sẽ không đi phía nam, các ngươi còn có thể tiếp tực cuộc sống quậy phá rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Thật? Tỷ, tỷ đồng ý hỗ trợ sao?” Tiểu Thất vui vẻ nói.

Liên Mạn Nhi nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất không phải là không thông minh, chẳng qua tuổi còn nhỏ, có một số việc nhìn không ra. Hơn nữa, bên trong chuyện này, còn có chút nội tình, Tiểu Thất không thể nào hiểu được.

“Nơi nào còn cần ta hỗ trợ.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Đây là Lục gia dạy bảo đệ đệ, chỉ cần Tiểu Cửu ca của đệ biết điều một chút , lục ca của hắn cũng chưa chắc nỡ để hắn phải đi xa.”

“A, a, đệ hiểu rồi.” Tiểu Thất lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Đệ nói mà, Tiểu Cửu ca lớn lên bên cạnh lục gia, sao Lục gia có thể bỏ được hắn? Đây nhất định là Lục gia muốn Tiểu Cửu ca dụng tâm nhiều hơn ở trên học tập đây mà.”

Liên Mạn Nhi nghe Tiểu Thất nói, chỉ cười mà không đáp. Có một số việc, bây giờ nói ra cũng vô ích, chờ Tiểu Thất lớn thêm hai tuổi nữa, tự nhiên sẽ hiểu được.

Hơn nữa, Tiểu Thất nói như vậy, cũng không có sai. Về lý mà nói, cũng cần để ý việc này.

“Khẳng định là sợ Tiểu Cửu ca không nghe lời hắn. Hù dọa Tiểu Cửu ca một chút thôi.” Tiểu Thất nhìn thần sắc của Liên Mạn Nhi, lại bổ sung một câu. Tiểu Thất là em út trong nhà, về mặt này, hắn rất là có kinh nghiệm . Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi có đôi khi cũng sẽ hù dọa hắn. Cho nên nói, ca ca tỷ tỷ quản giáo đệ đệ muội muội, đều ưa thích dùng một chiêu này, hơn nữa, cũng có chút hữu hiệu.

“Tiểu Thất, lời tỷ nói với đệ, một mình đệ biết là được, đừng nói cho Tiểu Cửu biết.” Liên Mạn Nhi nói tiếp, “Nếu hắn hỏi tới, cứ nói tỷ đã đồng ý rồi. Cái khác đừng nói nhé.”

“Tỷ, tỷ yên tâm, đệ biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói mà.” Tiểu Thất lập tức gật đầu.”Đến lúc đó đệ còn phải khuyên Tiểu Cửu ca, để cho hắn cố gắng nghe theo lời Lục gia.”

“Cái này đúng rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Biết Trầm Khiêm sẽ không rời phủ thành, không còn phiền muộn vì mất đi bạn tốt, Tiểu Thất thật vui vẻ cáo từ Liên Mạn Nhi, đến thư phòng làm bài tập.

Tiểu Thất đi rồi, Liên Mạn Nhi mang kim chỉ ra, để Cát Tường thắp đèn sáng hơn một chút, chủ tớ mấy người ở dưới đèn bắt đầu châm tuyến.

Đây là một trong những chuyện mà buổi tối mỗi ngày Trương thị và Liên Mạn Nhi đều làm. Ở niên đại này, nữ tử lấy đức dung ngôn công làm chuẩn, mà trong bốn thứ này, chịu khó cũng là một loại mỹ đức. Cho nên, trừ khi thật sự bận rộn không có thời gian, thì mỗi ngày Liên Mạn Nhi đều làm một chút châm tuyến.

Mặt khác, còn có thể làm đồ cho Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang, Tiểu Thất, Liên Chi Nhi và Đại Bảo nữa.

Hơn nữa, bạn tốt khuê trung qua lại với nhau, cũng lưu hành việc tặng lẫn nhau đồ thêu may mình tự làm.

Liên Mạn Nhi vừa thêu thùa may vá, vừa hồi tưởng mới vừa rồi nói chuyện cùng Tiểu Thất, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Tính tình Trầm Lục xưa nay vẫn là một giọt nước cũng không lọt, mọi chuyện nếu đã nằm trong dự tính của bản thân, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào chớp lấy thời cơ mà lợi dụng. Mà Trầm Tiểu Cửu kia, mặc dù so với Trầm Lục thì trình độ lão luyện, khí phách, uy thế đều là xa xa không bắt kịp, nhưng cũng là một tiểu hồ ly giảo hoạt.

Đem mọi chuyện lớn nhỏ đều nói cho Tiểu Thất, tự nhiên hắn biết, những lời đó cũng sẽ tới tai nàng. Nàng đoán ra dụng ý của Trầm Lục, thì Trầm Khiêm cũng là người trong cuộc, làm sao lại không nhìn ra. Trầm Tiểu Cửu rõ ràng chính là cố ý, cố ý nói cho nàng biết.

“Trầm tiểu mập, rất biết cách bốc thuốc cho lục ca hắn nha!” Liên Mạn Nhi âm thầm cười nói.

Chuyện này, nàng mới không thèm quản. Theo như Liên Mạn Nhi thấy, hiện tại Trầm Khiêm hành động càng ngày càng tự do không bị quản thúc, hôm nay thậm chí còn có thể lưu lại nhà nàng cả một ngày, cũng không thấy Trầm Lục sai người giục hắn trở về. Bởi vậy có thể thấy được, Trầm Lục hẳn đã hoàn toàn yên tâm, và không có ý đem Trầm Cửu đến chỗ Trầm Đại lão gia cùng Trầm đại thái thái.

Nhưng Trầm Đại lão gia và Trầm đại thái thái cũng thật sự hi vọng có thể đem Trầm Cửu mang theo bên người sao? Dù sao, những năm này, hai người bọn họ lại không có hài tử nào khác. Trầm Cửu mặc dù được phòng khác nhận làm con thừa tự, nhưng trong phòng bọn họ lại không người. Bọn họ muốn đem Trầm Cửu mang theo bên người, cùng Trầm Cửu thân thiết hơn chút ít, cũng sẽ không gặp phải phản đối quá lớn.

Trừ bỏ Trầm Lục ra.

Trầm Lục đối với Trầm Cửu rất có cảm tình. Liên Mạn Nhi cho rằng, Trầm Lục sẽ không bằng lòng để cho Trầm Cửu đi xa. Hơn nữa, mặt khác mà nói, Trầm Lục đối với Trầm Đại lão gia cùng Trầm đại thái thái, tựa hồ cũng không có tình cảm gì. Hai người kia càng không có năng lực ép buộc Trầm Lục.

Các huynh đệ tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, người làm cha mẹ lại chỉ sống vì mình. Bên nào nặng bên nào nhẹ, nên chọn thế nào, đều quá rõ ràng rồi.

Có điều Trầm Tiểu Cửu còn rất thú vị nha. Liên Mạn Nhi lại thắc mắc, không biết sau này, hắn còn có thể khiến Trầm Lục đau đầu không?

“Ha hả. . . . . .” Nghĩ tới đây, Liên Mạn Nhi không nhịn được cười ra tiếng.

. . . . . .

Ngày này, khí trời trong lành, người một nhà không có việc gì, liền an vị lên xe, hướng về phía thôn trang ngoài thành.

Ở Quách gia thôn cách phủ thành mười dặm, nhà Liên Mạn Nhi có một thôn trang, diện tích mấy trăm mẫu, có một khu nhà trang viện, ước chừng trên dưới một trăm gian. Noãn rạp của nhà Liên Mạn Nhi là xây ở nơi thôn trang này.

Trang đầu đã sớm biết được tin tức, đi ra ngoài nghênh đón từ xa, đem đám người Liên Mạn Nhi đón vào trang viện, ngồi trước sảnh uống trà. Người một nhà hôm nay cố ý đến để xem lều ấm, vì vậy chỉ ngồi chốc lát, liền đi về phía hậu viện.

Noãn rạp này chi phí đắt đỏ, còn phải chiếu cố vô cùng tỉ mỉ, thế nên được xây ở hậu viên của trang viện. Chờ đến khi nhìn tận mắt, đám người Liên Mạn Nhi thì không nói, bởi vì bọn họ đã tới xem hai lần rồi. Trương thị sợ hãi kêu lên tiếng, mặc dù nàng nghe Liên Thủ Tín cùng mấy hài tử nói không ít về noãn rạp này, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên.

Cả noãn rạp, ước chừng có bốn mươi luống rau lớn nhỏ. Bốn phía là tường gạch dày dặn, mỗi một viên gạch được sắp xếp ngang ngang dọc dọc vô cùng nghiêm chỉnh. Bên trên tường gạch, là khung chịu lực, toàn bộ phía trên được bao phủ bằng tấm kính lớn trong suốt.

Lưu ly trên nóc rạp, còn được cuốn thật nhiều chăn nỉ và chiếu. Những chăn bông và chiếu này vào ban đêm, hoặc khi khí trời đầy mây, tuyết rơi, sẽ hạ xuống , đem bao trùm kín rạp lưu ly, chỉ có như lúc này, khí trời quang đãng, khi ánh mặt trời lên cao, mới cuốn lại, như vậy là để cho rau xanh trong rạp đều được mặt trời chiếu đến.

Đi vào trong noãn rạp, đầu tiên là một gian tiểu thất, sau đó mới tới noãn rạp thực sự. Gian tiểu thất này, bình thường là cho mấy tiểu nhị trong trang ban đêm đến trông coi noãn rạp ở , đồng thời cũng là khu chuyển tiếp vào trong noãn rạp. Có một khu chuyển tiếp như vậy, có thể bảo trì nhiệt độ trong noãn rạp tốt hơn.

Người một nhà vào trong noãn rạp, chỉ thấy trước mắt một mảnh xanh um tươi tốt, một luống rau cải đang lên có chút khả quan. Bên cạnh còn có các giã gỗ nhỏ treo ngược, phía trên được che mành cỏ. Cẩn thận nhấc mành cỏ lên, có thể nhìn thấy một lùm nấm ăn phía dưới lớn lên đã có chút đầy đặn mập mạp.

Liên Mạn Nhi đi vào bên trong, nhìn thấy bên trong có mấy luống dưa leo, khắp nơi có thể nhìn thấy những đóa hoa nhỏ màu vàng điểm trên thân leo, có dây leo đã kết những trái dưa leo nho nhỏ, mặc dù chỉ lớn bằng ngón tay, nhưng ở vào mùa này, sẽ khiến cho người ta mừng rỡ.

Liên Thủ Tín và Trương thị xuất thân là nông dân, nhìn thấy mấy thứ này, so với người khác còn cao hứng hơn mấy phần.

Noãn rạp này chi phí không rẻ, song thành quả mà nó mang lại cũng không kém.

Trước hết, trên bàn cơm hôm nay của nhà Liên Mạn Nhi, mỗi bữa cơm cũng có thể có hai ba loại rau xanh tươi mới. Trong quá khứ, là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hiện tại, nhà các nàng cũng có thể giống như các nhà khác, làm được điểm này. Khiến bàn cơm nhà mình thêm phong phú, rốt cuộc không cần vì mùa đông thiếu hụt rau cỏ, mà phải rầu rĩ nhìn mấy món ăn đầy dầu mỡ.

Liên Mạn Nhi cảm thấy, điểm này mới là quan trọng nhất.

Ngoài ra, Thuận Đức phường cùng mấy tửu lâu của nhà Liên Mạn Nhi, hiện giờ tất cả cũng có đồ ăn rau quả tươi mới. Những mùa khác thì đây chỉ là thứ đồ rất bình thường, nhưng đến mùa này, lại trở nên vô cùng quý giá, hơn nữa tỉ mỉ chế biến cùng một chút mánh lới tiêu thụ, không chỉ có tiền lời từ rau xanh, còn có thể cũng kéo theo chuyện làm ăn của cả tửu lâu.

Hai tháng này, trong tửu lâu khách đông nghịt, tiền bạc chảy về cuồn cuộn, chưởng quỹ cùng đám tiểu nhị trong tửu lâu đều cười đến mặt mày nở hoa.

Bởi vì, trang đầu mấy lần hướng Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đề nghị, nếu thêm xây một hai ngôi noãn rạp, sản xuất càng nhiều rau xanh hơn. Không chỉ cung ứng cho nhà mình để ăn, với tửu lâu nhà mình, mà còn có thể bán vào thị trường.

Phủ thành có nhiều quan lại, thương nhân giàu có, một mảnh phồn hoa đông đúc nên không cần phải băn khoăn về nguồn tiêu thụ rau xanh tươi mới này.

Hôm nay, nhìn thấy chủ nhân một nhà đều tới đây, trang đầu một lần nữa đưa ra đề nghị này.

Trang đầu vội vàng muốn lập công, để có thêm thật nhiều tiền lời, tâm tình của ông ta trong lòng Liên Mạn Nhi biết rõ, nhưng chuyện dựng thêm noãn rạp, sau khi cùng người một nhà thương lượng, có lẽ phải lắc đầu bác bỏ.

Không có phân hóa học vô cùng thông dụng ở kiếp trước, cùng rất nhiều hóa học phẩm không phổ biến, noãn rạp trồng rau xanh sản lượng cũng không cao. Chi phí này quả thật là quá cao.

Đủ loại nhân tố chế ước, rau xanh tươi mới trong mùa đông chỉ có thể làm ở phạm vi nhỏ, tiêu phí xa xỉ cùng hưởng thụ.

Liên Mạn Nhi không muốn mở rộng kích thước noãn rạp nhà mình, nhưng tiền lời thì vẫn muốn kiếm như trước.