Edit: Dao Dao
Beta: Nora
Đối với Liên Thủ Lễ, dĩ nhiên Liên Thủ
Tín có tình nghĩa huynh đệ. Khách quan mà nói thì Trương Thị và Liên Mạn Nhi có chút đồng tình với Liên Thủ Lễ. Hơn nữa, hai mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng đều hết sức khoan dung với Liên Thủ Lễ.
Lại nói, Liên Thủ Lễ chỉ làm chân chạy
cho nhà cũ, nói mấy câu thôi. Nếu nói Liên Thủ Lễ thật sự muốn làm tổn
thương họ, thì không thể nào. Liên Mạn Nhi nói điều này sẽ không xảy ra, một mặt vì Liên Thủ Lễ sẽ không làm như vậy, mặt khác, Liên Mạn Nhi có
đủ tự tin Liên Thủ Lễ không có khả năng làm hại họ.
Mà chuyện Liên Thủ Lễ chạy theo nhà cũ,
công khai ngấm ngầm yêu cầu Liên Thủ Tín hiếu thảo với Liên lão gia tử
và Chu thị, thật ra hơi buồn cười chút. Theo Liên Mạn Nhi lí giải thì
đây là một loại nhu cầu tinh thần của Liên Thủ Lễ.
Đáng thương, buồn cười hơn nữa cũng thật đáng buồn.
Dứt khoát không quan tâm tới thì tốt hơn.
“Cha, thật ra căn bản cha không cần bận
tâm. Giống như lúc trước, có người còn bảo nên để cho mấy người nhà cũ
đến dự hôn lễ, cha cũng đâu có nghe, mấy lời của tam bá cũng như vậy.”
Liên Mạn Nhi khích lệ Liên Thủ Tín.
“Trên đời này, mặc kệ ai làm gì cũng
không thể thỏa mãn tất cả mọi người, dù là thần tiên cũng không làm
được. Cha, con kể cho cha nghe một câu chuyện…” Liên Mạn Nhi kể cho Liên Thủ Tín nghe…
Đó là chuyện hai cha con vội dắt một con lừa đi chợ. Người cha xót con trai, liền để cho đứa con cưỡi lên lưng
lừa, còn ông ta dắt lừa đi. Kết quả gặp một người, người nọ nói con cưỡi lừa để cha đi bộ, việc này không hợp lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội), là con không kính cha. Hai cha con nghe lọt tai, liền đổi thành cha cưỡi lừa, con đi bộ.
Kết quả, lại gặp một người khác. Người
này nói, cha cưỡi lừa, con đi bộ, làm cha mà lòng dạ ác độc, không quý
trọng con. Hai cha con nghe xong liền dứt khoát cả hai đều cưỡi lừa.
Sau đó, họ lại gặp một người nữa, người này nói cả hai người đều cưỡi lừa, là muốn làm con lừa mệt chết sao?
Hai cha con nghe xong, vội vàng từ trên
lưng lừa tụt xuống, ai cũng không cưỡi lừa, đều đi bộ, trong lòng còn
nghĩ, như vậy cuối cùng sẽ không có ai nói gì nữa.
Rốt cục họ lại gặp một người khác, người này cảm thấy kì quái, hai cha con này là kẻ ngốc sao, có lừa không cưỡi lại đi bộ.
Hai cha con bị mọi người nói thế thì khó xử, thấy làm thế nào cũng không phải. Cuối cùng hai người thương lượng
rồi quyết định dứt khoát khiêng con lừa đi cho rồi.
Liên Mạn Nhi kể xong, Tiểu Thất liền
không nhịn được ôm bụng ha hả cười. Ngũ Lang nhìn trái ngó phải một hồi, rồi cũng nhỏ giọng nhoẻn miệng cười.
“Thực có người ngốc như vậy à!” Trương thị cũng cười.
Liên Mạn Nhi cười cười, chắc chắn không có ai khiêng con lừa đi, nhưng sẽ có người làm những chuyện ngốc tương tự.
“Haiz…” Liên Thủ Tín cũng cười nhưng lại là cười khổ.
Tuy là cười khổ, nhưng câu chuyện của Liên Mạn Nhi đã kịp thời cứu giúp Liên Thủ Tín, khiến ông sáng tỏ thông suốt.
“Câu chuyện này hay.” Liên Thủ Tín lên
tiếng: “Chính là đạo lý này, người ta sống phải nghe khuyên giải, nhưng
cái gì cũng nghe, không có chính kiến cũng không được.”
“Nhiều người đánh vớ vẩn tất loạn, nhiều đầu bếp không nấu được cơm. Chính là ý này.” Trương thị lên tiếng: “Ta
làm việc có thể bị rất nhiều người xét nét, nhưng chỉ cần không trái
lương tâm là được.”
“Đúng vậy, không cần nghe những kẻ rảnh
rỗi lời ong tiếng ve kia. Nghe họ, ta liền như hai người khiêng con lừa
đi đường, ta chết rồi cũng vẫn khiến người ta chê cười ngu dốt.” Liên
Mạn Nhi nói.
“Chúng ta là người một nhà nên con mới
nói, con thấy tam bá không có việc gì làm, nên chạy đến nhà cũ hiến việc đây mà.” Ngũ Lang lên tiếng: “Thấy bá ấy ở riêng gặp khó khăn, chúng ta mới giúp đỡ. Lòng dạ bá ấy không vững, nhà cũ phải hòa nhã khen bá ấy
mấy câu, lòng mới vững được. Đây là tâm bệnh của tam bá, không dễ trị,
trừ khi…”
Trừ khi Triệu thị lập tức sinh con trai cho ông.
Mọi người đều biết tâm bệnh này của Liên Thủ Lễ, nên nhân nhượng tha thứ cho ông cũng bởi điều này.
“Tam bá nói thì nói vậy. Lấy lòng nhà cũ bên kia, đến nhà ta liền thể hiện bá ấy hiếu thảo hơn. Cha, cha không
phát hiện ra sao, tam bá dám nói với cha những lời này, nhưng với ca ca
và bọn con, tam bá đâu dám nói. Cha, không bằng sau này tam bá nói gì
cha cũng đừng nghe là được, nếu không, lần sau cha mắng cho bá ấy vài
câu, cam đoan tam bá yên tĩnh lại liền.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Được rồi, để cha xem.” Liên Thủ Tín lắc đầu, thở dài, cười khổ nói.
“Cha, trong lòng cha đã dễ chịu hơn chút nào chưa?” Hai mắt Tiểu Thất vụt sáng hỏi.
“Cha đâu có không thoải mái.”Liên Thủ
Tín cười nói, lần này trong nụ cười hoàn toàn không thấy cảm xúc khổ sở. “Có các con, cha còn gì phải buồn phiền, khó chịu hay không dễ chịu
đây.”
Liên Mạn Nhi cố ý hỏi Liên Thủ Tín, lại
còn kể một câu chuyện, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng theo khuyên nhủ, chẳng qua vì quan tâm ông. Trong lòng Liên Thủ Tín biết rõ, đương nhiên thấy
cảm động.
Có người nhà như vậy, ông thật sự không cần phải vì kẻ khác mà không vui.
Ngày hôm sau, sau khi đã ăn xong điểm
tâm, một nhà Trương Thanh Sơn liền ra về. Liên Thủ Tín và Trương thị
phải chuẩn bị tiếp đãi Liên Chi Nhi lại mặt, bởi vậy trong nhà rất bận
rộn, cho nên không ai tới nhà cũ.
Liên Thủ Lễ cũng không tới nói gì nữa.
Ngày đó sau khi Liên Thủ Lễ về nhà, Triệu thị và Liên Diệp Nhi biết
những lời ông đã nói với Liên Thủ Tín, liền khổ sở khuyên một hồi. Hơn
nữa gần đến cuối năm rồi, trong tay Liên Thủ Lễ còn nhiều việc gấp, nên
không còn thời gian nhàn rỗi.
Chỉ chớp mắt đã đến ngày lại mặt. Sáng
sớm hôm nay, một nhà Liên Mạn Nhi đã thức dậy, ăn điểm tâm qua loa, rồi
Trương thị và Liên Mạn Nhi liền dẫn theo mấy người đi vẩy nước quét nhà, bố trí lại một phen.
Con gái và con rể về lại mặt là một chuyện lớn, đương nhiên cần phải đối đãi trịnh trọng.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng tới sớm
giúp đỡ. Nhị Lang và La Tiểu Yến dù ở xa cũng đến đây từ sáng sớm. Hôm
đó sau tiệc cưới, Trương thị đã bảo Nhị Lang và La Tiểu Yến hôm nay đến.
Nhà Liên Mạn Nhi có đủ người, thực tế
cũng không cần họ tới làm gì, chỉ muốn có người đến cho náo nhiệt, cũng
có ý không coi họ là người ngoài.
Khi mặt trời lên cao ba sào liền nghe
thấy tiếng pháo nổ đì đùng ngoài cửa, Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đã về đến rồi. Mọi người vội vàng đi ra tận cửa lớn nghênh đón.
Ngô Gia Hưng cưỡi một con la lớn, đằng
sau là hai người đang khiêng một chiếc kiệu. Ngô gia có xe ngựa, nhưng
vì lại mặt tân hôn nên mới cố ý thuê một chiếc kiệu. Mấy người đàn ông
theo sau chiếc kiệu, cứ hai người gánh một gánh, bên trên có phủ lụa đỏ, đây là lễ lại mặt Ngô gia chuẩn bị. Gánh đầu tiên là một cái đầu heo
cực to cột lụa đỏ, ba gánh phía sau là vải vóc, thịt cá các loại.
Quy củ kết hôn của Tam Thập Lí Doanh Tử, ngày thứ ba lại mặt phải mang theo đầu heo, đây là lễ lại mặt cực lì
long trọng. Đương nhiên, cũng có những nhà không mua nổi đầu heo, như
vậy trong lễ lại mặt ít nhất cũng phải có một gói thịt đầu heo.
Mà tập tục của phủ Liêu Đông, đầu heo là quà của chàng rể chuyên dành tặng nhà vợ. Còn nhà gái chiêu đãi con rể
lại là gà. Dân gian phủ Liêu Đông lưu truyền một câu tục ngữ: “cô gia
tiến môn, tiểu kê một hồn” (chàng rể vào cửa, gà con mất hồn).
Bốn thị tỳ Liên gia đưa cho Liên Chi Nhi đều cùng trở về, theo hai bên trái phải Ngô Gia Hưng và cỗ kiệu của
Liên Chi Nhi hầu hạ.
Ngoài ra còn có một gã sai vặt Ngô gia thường thuê làm chân chạy đang chạy trước chạy sau theo đuôi.
Cỗ kiệu dừng lại trước cửa lớn, Liên Chi Nhi mặc váy áo đỏ thẫm toàn thân được đỡ ra từ trong kiệu.
Mặc dù mới xa cách vài ngày, nhưng lại
giống như đã trải qua li biệt nhiều năm. Liên Chi Nhi vừa xuống kiệu,
trông thấy Liên Thủ Tín và Trương thị liền gọi cha mẹ một tiếng, đi theo Ngô Gia Hưng tới trước mặt khấu đầu.
Ngũ Lang đỡ Ngô Gia Hưng. Liên Mạn Nhi đỡ Liên Chi Nhi.
“Trước khấu đầu dưới cổng chào đã.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
Trước cổng chào đã dọn sẵn hương án, để
sẵn nệm gấm. Mọi người đi qua đứng dưới cổng chào dâng hương lễ bái. Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi khấu đầu đủ ba cái, lúc này liền được người đỡ lên. Ai nấy vây quanh, cười cười nói nói đi vào sân nhỏ.
Tới tiền thính, Liên Thủ Tín và Trương
thị ngồi lên ghế chủ tọa. Hai tiểu nha đầu đặt nệm gấm xuống đất. Ngô
Gia Hưng và Liên Chi Nhi liền quỳ trên nệm gấm, quy củ khấu đầu với Liên Thủ Tín và Trương thị.
Trước kia Ngô Gia Hưng vẫn gọi Liên Thủ
Tín và Trương thị là thúc thúc, thẩm thẩm. Sau khi khấu đầu rồi, liền
sửa lại gọi thành cha mẹ giống Liên Chi Nhi.
Liên Thủ Tín và Trương thị vui vẻ cười
gật đầu khen ngoan, có tiểu nha đầu bưng khay lễ vật lại mặt hai người
chuẩn bị tới cho hai vợ chồng Ngô Gia Hưng.
Lễ lại mặt Liên gia chuẩn bị cho Ngô Gia Hưng gồm một đôi ngọc bội, một cái hà bao, trong hà bao là hai đỉnh kim quả tử như ý* nhỏ. Lễ gặp mặt này được gọi là phí đổi cách xưng hô.
Liên gia rất hài lòng vị con rể Ngô Gia Hưng này, cho lễ gặp mặt như thế quả thật rất hậu hĩnh. Một đôi ngọc bội làm từ bạch ngọc thượng hạng,
mà thường thường người ta dùng ngân quả tử, nay lại được Liên gia đổi
thành kim quả tử thuần chất vàng.
Mọi người đỡ Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng dậy, lại để họ ngồi xuống bên cạnh.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất tới
hành lễ với Ngô Gia Hưng, cười hì hì gọi Ngô Gia Hưng một tiếng tỷ phu.
Mắt Tiểu Thất lóe sáng lóng lánh nhìn Ngô Gia Hưng, trong mắt rõ ràng
viết đệ muốn được lì xì, muốn bao lì xì thiệt lớn.
Ngô Gia Hưng vội đứng dậy trả lễ, vừa cười gọi người mang lễ vật đến cho mấy đệ đệ muội muội.
Lễ vật Ngô Gia Hưng cho Ngũ Lang và Tiểu Thất như nhau, một hộp bút lông Hồ Châu, một nghiên mực, một hộp mực
Huy Châu, ngoài ra còn có một bộ áo bào, vớ giày đều đủ. Hiển nhiên là
chế theo vóc dáng từng người. Có thể thấy lễ vật này đã được chuẩn bị từ sớm.
Lễ vật cho Liên Mạn Nhi cũng là một hộp bút lông Hồ Châu, một nghiêng mực, một hộp mực Huy Châu, một bộ quần áo và cả vớ giày.
Ngô gia cho ba huynh muội lễ vật như
nhau, riêng phần Liên Mạn Nhi còn có thêm một chuỗi hạt san hô. Những
hạt san hô này, hạt nào hạt nấy đỏ tươi, lớn cỡ bụng ngón tay út, nhìn
thế nào cũng không thấy tì vết.
Ở niên đại này, không có san hô nhuộm màu, mà san hô màu đỏ như vậy là cực kì hiếm có.
Trong lòng Liên Mạn Nhi rất vui vẻ. Liên Thủ Tín ngồi trên hơi gật đầu. Trương thị cười đến híp cả mắt lại.
Kế tiếp, Ngô Gia Hưng và mấy người Triệu thị, Nhị Lang thi lễ với nhau. Lúc này mọi người mới ngồi xuống nói
chuyện. Đợi qua một chén trà, Liên Mạn Nhi kéo Liên Chi Nhi đứng dậy.
Trương thị và nữ quyến cũng theo đến hậu viện.