Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 759: Lo Lắng




Edit: An Beta: Nora Hai cha con Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân ngồi đối diện nhau hồi lâu, đều yên lặng không nói gì. Chu thị ngồi cạnh, bởi vì không hiểu được câu “Chỉ có kẻ tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi” của Liên lão gia tử, chỉ cho rằng câu này nói Hà thị và Cổ thị, không liên quan tới bà nên không nói gì.

Liên lão gia tử mang nỗi lo lắng không cách nào giải trừ, lại thấy không khí trong nhà ngày càng nặng nề, là chủ gia đình, là người quyết định mọi việc trong nhà nên ông chỉ có thể tự lên tinh thần của bản thân trước.

“… Không nói chuyện khác, chỉ bằng những lời hôm nay của lão Tứ, chẳng trách được sao người ta có thể đi đến ngày hôm nay. Lão Tứ thật sự có tiền đồ…” Suy đi nghĩ lại, Liên lão gia tử thừa nhận.

“Nó có tiền đồ gì chứ, làm chủ nhà cũng không làm được. Trong cái nhà kia, nó chỉ là chủ nhà hư danh, chuyện gì cũng do vợ và mấy đứa nhỏ quyết định. Không có chí khí…” Chu thị nghe thấy Liên lão gia tử nói vậy, lập tức khinh thường nói.

“Lão Tứ…” Liên lão gia tử trầm ngâm một lúc, trong lòng cũng cảm thấy Liên Thủ Tín dù có thay đổi hơn nữa, có triển vọng hơn nữa cũng sẽ không đạt tới trình độ hôm nay. “Vợ nó cũng không giỏi đến mức này… Mấy hài tử đó, đừng coi thường bọn chúng không nói gì, trong lòng chúng đều có việc.”

Trong lòng có việc là tiếng địa phương mà người nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử hay dùng, ý tứ đại khái là có tâm kế.

“Lòng dạ độc ác, ác như sói, không giống ta chỉ ăn nói chua ngoa nhưng tâm địa mềm nhũn, có việc gì cũng chỉ nói xong là hết chuyện, còn chúng cái gì cũng ghi hận.” Chu thị liền nói: “Tốn công nuôi chúng lớn như vậy, ăn của ta uống của ta…”

Liên lão gia tử thở dài, không nghe Chu thị nói vớ vẩn nữa. Trong lòng ông hiểu, dù Chu thị nói vậy nhưng bà không suy nghĩ gì nhiều. Nếu quả thật bực bội, Chu thị sẽ không nói sau lưng như vậy mà nói thẳng trước mặt.

Đối mặt với một nhà Liên Thủ Tín, ông cũng như Chu thị, không hề có chút sức lực nào.

Cẩn thận ngẫm lại, những lời, những đạo lý hôm nay Liên Thủ Tín nói, chẳng lẽ ông không hiểu sao? Tất nhiên là ông hiểu, nhưng lúc Liên Thủ Nhân làm quan, ông cũng không khuất phục được mấy người Liên Thủ Nghĩa mà. Nói cho cùng, đều là vấn đề sức mạnh.

Khác với Liên Thủ Nhân, sau khi Liên Thủ Tín tách ra đã tự mình tay trắng lập nghiệp. Được chức quan này cũng là do người một nhà người ta cùng cố gắng. Mà ngày trước, tình hình thực tế của Liên Thủ Nhân là do ông ép già trẻ cả nhà cực khổ gần hai mươi năm, tập trung toàn lực mới cung cấp được cho Liên Thủ Nhân.

Nếu như chỉ có như vậy thì chuyện còn dễ nói hơn một chút.

Liên Thủ Nhân không chỉ tiêu hao hết tài sản cả nhà mà còn làm việc bất chính. Từ vơ vét tiền trong quỹ chung để tiêu xài đến lén mua nhà ở trấn trên, còn muốn giữ làm của riêng. Về sau còn muốn bán Mạn Nhi, vay nặng lãi, hại mấy người Trương thị…

Những việc ác này đều bị vạch trần từng chuyện một. Liên Thủ Nhân không còn nói chuyện có khí phách như trước, lưng cũng không còn thẳng nữa, ông muốn bảo vệ Liên Thủ Nhân nhưng cũng không thể lẽ thẳng khí hùng như vậy.

Lúc ấy ở trong nhà này ông nói chuyện gì cũng giữ đúng. Nhưng bởi vì không đủ sức lực, thiếu tự tin, đuối lý nên mới không thể áp chế Liên Thủ Nghĩa. Bởi vậy mới có những chuyện xảy ra ở Thái Thương.

Tất nhiên, chịu trách nhiệm cho những chuyện đã xảy ra không chỉ có một mình Liên Thủ Nghĩa mà còn có Cổ thị.

Liên lão gia tử hối hận lúc đầu đã làm sai, nhưng mà…

“Hối hận cũng chẳng ích gì, trên đời này chưa bao giờ có bán thuốc hối hận…” Liên lão gia tử thở dài.

“Lão Nhị này, cha phải áp chế nó. Con cũng để ý một chút, bọn họ làm gì không đúng, con nói không nghe thì cứ tới nói cho cha biết.” Liên lão gia tử tĩnh tâm chỉ bảo Liên Thủ Nhân: “Dù có nói thế nào thì một bút không thể viết ra hai chữ Liên, nước lên thì thuyền lên, lão Tứ làm quan, đối với mọi người trong Liên gia cũng là chuyện tốt. Lúc này không cần vội…”

Bên này Liên lão gia tử đang thành thật nói chuyện với nhau, đoàn người Liên Mạn Nhi đã sớm về đến nhà. Liên Thủ Tín và Trương thị đều thay sang quần áo thường ngày, cả nhà cùng ngồi xuống vừa uống trà vừa nói chuyện.

“Hôm nay, những lời nên nói ta đã nói rồi. Nhưng ta thấy, sợ là đến cuối cùng cũng không có tác dụng gì lớn cho lắm.” Liên Thủ Tín nói: “Lòng lão gia tử không để ở việc này.”

“Dù lão gia tử quan tâm tới việc này thì ta thấy cũng không tin được. Mấy người nhà Đại đương gia còn đỡ, cư xử có nề nếp. Nhưng mấy người Nhị đương gia thì rất khó nói. Lời lão gia tử và lão thái thái nhắc nhở chưa từng có tác dụng.” Trương thị liền nói.

“Đã nói rõ ràng mọi chuyện là được rồi.” Ngũ Lang nói: “Sau này có chuyện gì cứ dựa theo những gì chúng ta nói hôm nay mà xử lý.”

“Chúng ta đã nói rõ ràng, không phải ông nội cũng đã gật đầu thừa nhận rồi sao. Không có ông nội làm chỗ dựa, bọn họ dù có làm ầm ĩ cũng không thành đại loạn được. Dù có loạn cũng dễ dẹp yên.” Liên Mạn Nhi nói.

Nếu có địa vị của Liên lão gia tử và Chu thị đè nặng, bọn họ quấy rối, không nói đạo lý, nhà Liên Mạn Nhi mới bị rơi vào thế bị động.

“Lão gia tử thiên vị Đại đương gia, nhưng phải trái đúng sai ông vẫn hiểu.” Liên Thủ Tín liền nói.

Liên Mạn Nhi gật đầu. Dù trong lòng Liên lão gia tử nghĩ thế nào, ông cũng sẽ không càn quấy như Chu thị. Chỉ cần công khai quan điểm, Liên lão gia tử buộc phải phân rõ phải trái.

“Chuyện của Đại đương gia trôi qua đã lâu, hôm nay còn nói vui mừng cho chúng ta, vừa nhắc tới chuyện của Đại đương gia, nhìn lão gia tử lại thương tâm thế kia.” Trương thị liền nói: “Hối hận khi đó không làm như chúng ta bây giờ.”

“… Cũng không giống nhau.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Ban đầu, không phải bọn họ không muốn mang theo đám người Nhị đương gia đi sao, ông nội còn vô cùng phiền chán Hà lão lục kia. Nhưng cuối cùng thì thế nào, Hà lão lục đã không tốt, còn bị mấy người Nhị đương gia kia kéo chân sau. Nếu bọn họ tự mình gây dựng cơ nghiệp ngay thẳng thì đã không có chuyện phía sau. Những chuyện kia cũng không phải do người khác làm ra.”

“Đúng vậy, dù không có đám người Nhị đương gia, không có Hà lão lục thì chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.” Ngũ Lang liền nói: “Chỉ bằng việc bọn họ thêu dệt nói dối để bán Mạn Nhi, bọn họ đã không phải là người tốt. Bị người ta bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Sợ là ông nội không nhớ nổi những chuyện này.” Liên Mạn Nhi nói: “Con thấy hôm nay ông đau lòng là đau vì lúc đầu nên cứng rắn hơn, ngăn chặn đám người Nhị đương gia, không cho đi Thái Thương. Ông cảm thấy nếu làm thế đã không xảy ra chuyện gì. Chắc là ông còn cảm thấy thật có lỗi với Đại đương gia.”

“Ông nội có cảm thấy có lỗi với Đại đương gia không cũng rất khó nói. Nhưng nhất định ông cảm thấy Đại đương gia bị oan uổng, không nên rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Trong lòng còn thương xót, đau lòng cho Đại đương gia hơn.” Ngũ Lang liền nói.

Nói ra thì thiên vị cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng mọi việc đều nên có mức độ. Liên lão gia tử lại thiên vị quá mức.

Cũng có thể nói, những lời của Liên Thủ Tín hôm nay, Liên lão gia tử cũng cảm thấy đúng. Như vậy ông nên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, dạy bảo mọi người ở nhà cũ. Như vậy mới có thể làm ít nhưng đạt hiệu quả cao. Dù cho sau này người ở nhà cũ có ý nghĩ khác thì cũng phải cẩn thận suy nghĩ trước khi hành động.

Nhưng bởi vì Liên lão gia tử thiên vị Liên Thủ Nhân, lúc ấy chỉ biết đau lòng cho Liên Thủ Nhân mà làm lệch đề tài. Chuyện này đã vô tình làm giảm nhẹ những lời nói của Liên Thủ Tín.

Dù sau đó Liên lão gia tử phục hồi tinh thần, nhắc lại chuyên cũ thì hiệu quả đã giảm bớt nhiều.

“Tinh thần của lão gia tử không được như trước.” Đột nhiên Liên Thủ Tín nói.

Liên lão gia tử là người rất cẩn trọng, nếu không phải tinh thần không như trước, hôm nay thế nào cũng sẽ nhất quyết tiễn bọn họ ra ngoài, mà lúc nói đến Liên Thủ Nhân cũng sẽ không thất thố như vậy.

Người đã già, tinh thần không còn tốt nữa, mọi thứ đều thoái hóa đi. Ví dụ như tư duy và lực kiềm chế. Già yếu là chuyện không ai tránh được. Bởi vậy, dù cả nhà có kín đáo phê bình những hành động của Liên lão gia tử thì cũng nghĩ đến ông đã lớn tuổi nên thông cảm hơn mấy phần, cũng không quá để sự tình vào lòng.

“Chăn đệm, quần áo liệm của lão gia tử nàng đã chuẩn bị đủ chưa?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.

“Chăn đệm đã sớm chuẩn bị xong xuôi, chàng đã đưa qua đó rồi, chàng không nhớ sao? Quần áo liệm là vợ Kế Tổ giúp lão thái thái làm, tất cả cũng đã xong, hôm đó vợ Kế Tổ nói với ta rồi.” Trương thị liền nói.

“Như vậy cũng tốt, nếu thật có ngày đó, cũng không bị luống cuống.” Liên Thủ Tín gật đầu.

“Chàng yên tâm đi, sẽ không luống cuống đâu.” Trương thị an ủi Liên Thủ Tín, ý bảo lúc đó bà sẽ dốc toàn lực.

“Ừ.” Liên Thủ Tín hiểu ý Trương thị, gật đầu.

“Vừa rồi lúc chuẩn bị đi, lão thái thái kéo chàng lại là định làm gì thế?” Trương thị chuyển sang vấn đề khác: “Ta không dối chàng, ta đã sợ đến thành bệnh, chàng xem bà muốn bỏ qua chúng ta mà nói riêng với chàng, lúc nãy tim ta nhảy thình thịch, đến tận giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”

Những lời Trương thị nói không phải dối trá, bà quả thật rất sợ kẻ bám dai như keo dán là Chu thị.

“Nàng đừng lo lắng quá, ta đã nói nàng đừng trở về nhiều rồi mà.” Liên Thủ Tín biết tâm bệnh của Trương thị, vội vã an ủi: “Chuyện kia cũng do không thể nào khác, dù bà có nói với ta cũng vô ích.”

Liên Thủ Tín và Trương thị vừa nói những lời chỉ có bọn họ mới hiểu, mấy đứa Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi và Tiểu Thất đều nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ cười như không cười.

Liên Mạn Nhi híp mắt, Liên Thủ Tín nói gì với Trương thị, nàng có thể đoán ra tám chín phần mười. Nàng cho rằng Trương thị lo lắng quá mức. Giống như truyện cổ tích “Sói đến đây” vậy.

Nhưng loại lo lắng quá mức này đối với các nàng cũng không có gì không tốt, ngược lại còn giúp các nàng tránh được phiền toái không cần thiết. Cho nên lúc đó Liên Mạn Nhi cũng không đi giải thích với Trương thị hay Liên Thủ Tín, cứ như vậy cũng rất tốt.

Chuyện nhà cũ lần này cũng không đọng lại trong lòng cả nhà lâu lắm, bởi ngày Liên Chi Nhi xuất giá ngày càng gần, cả nhà cũng ngày càng bận rộn.

Hàng ngày đều có người tới tặng quà cưới cho Liên Chi Nhi, cả nhà đều phải tiếp đãi, người ở xa còn phải chuẩn bị cơm. Hai cha con Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên đưa Lý thị, Trương Vương thị và Trương Thải Vân tới như đã hẹn.

Mà ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất thì tụ lại một chỗ, các nàng muốn cho Liên Chi Nhi một kinh hỉ.