Edit: Mèo
Beta: Nora
“Là tin tức tốt gì vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“… Tiền mua điền trang lần này là phần bạc được thưởng đó.” Ngũ Lang liền nói.
“Bạc thưởng?!” Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn.
Chuyện này quả nhiên là tin tức tốt.
Nghĩ lại thì đây cũng là đại sự có lợi cho nông nghiệp, cho dù lần này
Ngũ Lang không theo Trầm Lục vào kinh cũng sẽ có phần thưởng thưởng
xuống. Hoàng đế tự mình triệu kiến Ngũ Lang, cho dù ân điển của hoàng đế có lớn thế nào cũng sẽ không keo kiệt một phần bạc này.
Nhìn số ngân phiếu Ngũ Lang cầm về có
thể thấy lần này hắn vào kinh đã xài hơn hai ngàn lượng bạc, nếu không
phải dùng cho việc mua thôn trang thì chính là để chuẩn bị.
“… Hoàng đế thưởng cho hai ngàn lượng
bạc, ta liền dùng nó để mua điền trang. Tiền nhà mang theo, một ít dùng
để sắm sửa chuẩn bị cho các nơi, một ít ta dùng nó mua cho Lỗ tiên sinh
một căn nhà nhỏ ở sau lưng Hàn Lâm Viện.” Ngũ Lang nói hết với Liên Mạn
Nhi.
Lỗ tiên sinh chưa từng làm quan ở kinh thành, tuy hoàng đế tự mình mộ binh (chiêu mộ binh lính) sẽ không thiếu chuẩn bị. nhưng do Lỗ tiên sinh chưa từng làm quan ở
kinh thành cho nên không có chỗ ở ở đó. Ngũ Lang liền tự mình làm chủ,
mua cho Lỗ tiên sinh một tòa nhà ở tạm trước.
“Vốn muốn mua nhà tốt hơn một chút nhưng Lỗ tiên sinh ngăn lại, không cho.” Ngũ Lang cười nói: “Lỗ tiên sinh nói gia quyến của ông nhất thời cũng không tới kinh thành được, người bên
cạnh ít, chuyện cũng ít, nhà lớn quá ngược lại rất bất tiện… Lỗ tiên
sinh nhậm chức Đại học sĩ Hàn Lâm Viện chắc cũng làm không lâu, chờ ít
lâu sau phía trên sẽ có ban thưởng dinh thự xuống.”
Dùng tiền cho Lỗ tiên sinh, người một nhà đều cảm thấy rất chính đáng.
Hôm nay phương diện tiền bạc trong nhà
cũng không thiếu. Ngũ Lang nói tin tức tốt, còn là Thiên đại tin tức
tốt, hẳn không phải là phần bạc thưởng này đi. Tuy lần này được đích
thân hoàng thượng thưởng cho, nhưng vẫn không trùng khớp với “Thiên Đại” tin tức tốt mà Liên Mạn Nhi mong đợi.
Hơn nữa, từ trước đến nay Ngũ Lang vẫn luôn không phải người khoa trương.
“Ca, ca nói Thiên Đại tin tức tốt chính
là được hoàng đế thưởng hai ngàn lượng bạc cho chúng ta sao?” Liên Mạn
Nhi hỏi lại Ngũ Lang.
“Đương nhiên không phải thế.” Ngũ Lang cười cười.
“Ca. Huynh đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Liên Mạn Nhi sốt ruột truy hỏi.
“Trừ thưởng bạc, bệ hạ còn phong thưởng thứ khác cho chúng ta nữa.” Ngũ Lang cười cười, chậm rì rì nói.
“Là phong thưởng gì?” Liên Mạn Nhi không thể làm gì khác hơn là hỏi tiếp. Nàng phát hiện, sau khi đi một chuyến
đến kinh thành, tính tình Ngũ Lang đã trở nên càng thêm trầm ổn, mà loại trầm ổn này mơ hồ còn lộ ra bụng dạ phúc hắc (bụng phúc hắc ý nói tâm tư sâu xa, nham hiểm). Rõ ràng nói là Thiên Đại tin tức tốt, nhưng hắn lại có thể không chút hoang mang khơi dậy hứng thú của mọi người.
“… Trừ thưởng bạc, bệ hạ còn thưởng chức Quan.” rốt cục Ngũ Lang cũng chịu nói.
“Thật sao?!” Cả nhà trợn to hai mắt,
chức quan, đúng là so với bạc thưởng càng thêm trân quý. Đối với bọn họ
mà nói đây quả thật là Thiên Đại tin tức tốt. Dù sao, sau này phải đợi
Ngũ Lang học xong thi xong rồi mới có thể làm quan, vậy phải chờ rất
nhiều năm.
“Ngũ Lang, bệ hạ thưởng chức quan gì cho con?” Trương thị vội vàng hỏi: “Chức quan này phong ở địa phương nào a. Con có phải lập tức đi nhậm chức không…”
“Con ta làm quan rồi!” tâm tình Liên Thủ Tín mới vừa bình tĩnh một chút, lại bị kích động lần nữa.
“Ngũ Lang, đệ thật làm quan rồi hả?” Liên Chi Nhi cũng hỏi.
“Ca, là chức quan gì?” Tiểu Thất hỏi tiếp.
Lúc này chỉ có Liên Mạn Nhi không nóng nảy, nàng nhìn thấy Ngũ Lang cười như không cười.
“… Là Trung Thư Xá Nhân, chức quan thất
phẩm.” Ngũ Lang chỉ chọn lấy vấn đề trọng yếu nhất trong tất cả các vấn
đề của mọi người để trả lời.
“Vậy có phải so với Tri huyện đại lão gia của chúng ta thấp hơn một cấp, đúng không?” Liên Thủ Tín cũng hỏi.
“Dạ đúng.” Ngũ Lang gật đầu.
Tri huyện của huyện Cẩm Dương là quan
phụ mẫu của một huyện nhưng cũng chỉ đến thất phẩm. Mà mấy Tri huyện của huyện nhỏ còn chưa tới thất phẩm, đồng dạng phải nghe theo thất phẩm.
Chức quan thất phẩm, lại được hoàng đế tự mình ban thưởng, vậy có thể
diện và đáng tôn vinh khó được bậc nào.
“Hình như lúc trước Đại đương gia có được chức quan kia cũng chỉ tới bát phẩm thì phải?” Trương thị nhỏ giọng nói.
“Mẹ, mẹ đừng so sánh chuyện của chúng ta với bên kia mà.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
“Đúng! Không thể so sánh được. Bọn họ
dùng tiền quyên quan, còn chúng ta là được đích thân hoàng thượng phong
thưởng cho.” Liên Thủ Tín vội vàng nói phụ họa.
“Đúng… đúng… không thể so.” Trương thị liền gật đầu: “Ngũ Lang, quan phục của con đâu, nhanh mặc vào cho mẹ
nhìn một chút… Chức quan này ban cho ở đâu, có xa không?”
Một mặt Trương thị cao hứng vì Ngũ Lang được làm quan, một mặt lại lo sợ Ngũ Lang phải tới phương xa nhậm chức.
“Ca, huynh còn tin tức gì không, nhanh
nói đi mà. Huynh xem huynh trêu chọc mọi người không chịu nỗi nữa rồi
kìa.” Liên Mạn Nhi tức tối nhìn Ngũ Lang cười nói.
“Ca con trêu chọc cha? Được phong quan
này là giả sao?” Liên Thủ Tín và Trương thị đang cao hứng đến nỗi không
biết làm sao cho tốt, nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy thì liền quay
phắt lại nhìn Liên Mạn Nhi.
“Đương nhiên không phải giả đâu ạ.” Ngũ Lang liền nói: “Nhưng chức quan này không phải phong cho con, mà là ban cho cha.”
Ngũ Lang nói một câu long trời lở đất.
“Chuyện này sao có thể chứ!” Liên Thủ
Tín và Trương thị đều choáng váng, hai vợ chồng rì rà rì rầm lẩm bẩm.
Chuyện này cũng không thể trách bọn họ nghi ngờ, dù sao bọn họ đến nghĩ
cũng không dám nghĩ tới: Liên Thủ Tín có thể làm quan.
Liên Thủ Tín cũng không được xem là đứng đắn đọc qua sách vở, biết chữ cũng không nhiều. Ông chưa bao giờ tự cho mình siêu phàm, thậm chí lòng tự trọng cũng hơi thấp. Cuộc sống hôm nay có thể trôi qua thật tốt thì ông đã tự nhủ là Đại phúc khí lắm rồi. Kỳ
vọng tương lai của ông chính là hai đứa Ngũ Lang và Tiểu Thất có thể có
tiền đồ, mà ông chỉ muốn coi chừng dùm đất đai, làm một ông nhà giàu
ngậm kẹo đùa cháu.
Cho đến bây giờ Trương thị cũng chưa từng nghĩ tới Liên Thủ Tín sẽ làm Quan.
“Cho dù có phong Quan, cũng nên phong
cho Ngũ Lang chứ… Rồi hãy nói, cha không thể làm Quan được đâu.” Thần
trí Liên Thủ Tín từ từ hồi phục trở lại, ông nói như chém đinh chặt sắt.
“Cha, bệ hạ ban thưởng lần này chỉ là một chức suông thôi, không cần đi nha môn làm việc đâu ạ.” Ngũ Lang nhẹ nhàng cười nói.
Bị mọi người truy hỏi gắt gao, Ngũ Lang
mới chịu kể lại cặn kẽ chuyện được hoàng đế ban thưởng chức quan một lần nữa. Bởi vì là đại sự của nông nghiệp, lại đang là kỳ đại thọ bốn mươi
của hoàng đế, hơn nữa lại thêm chuyện nghênh đón Trầm Cẩn tiến cung, có
thể nói là chuyện vui nối tiếp chuyện vui cùng một chỗ, nên hoàng đế đặc biệt cao hứng. Lần này ông ta cao hứng liền thấy lần trước ban thưởng
kim ngân cho Ngũ Lang còn chưa đủ, nên mới thưởng thêm cho Ngũ Lang một
chức quan.
Nhưng bây giờ Ngũ Lang đã là tú tài, hơn nữa tiền đồ khoa cử rộng mở. Tuổi này của Ngũ Lang nên chuyên tâm học
tập, sau này mới có thể kiêu ngạo mà sử dụng tốt. Dĩ nhiên, Liên gia còn có một Tiểu Thất nhưng Tiểu Thất vẫn còn nhỏ tuổi, càng phải đi theo
con đường khoa cử ra làm quan.
Tóm lại, lúc này ban thưởng chức quan
cho Ngũ Lang hoặc là Tiểu Thất đều không thích hợp. Ngũ Lang và Tiểu
Thất sau này sẽ có phát triển tốt hơn.
Nhưng hoàng đế cảm thấy chức quan này
cần phải ban thưởng, và dĩ nhiên, chỉ có thể phong thưởng cho Liên Thủ
Tín. Liên Thủ Tín có chức quan thất phẩm tự nhiên có thể cơ hội tạo
thuận lợi cho vợ con. Nói trắng ra đây chính là ban thưởng cho một nhà
Liên Mạn Nhi.
“… Tin tức này vẫn một mực giấu giếm
chưa tiết lộ là để khi về nhà, con cho mọi người được kinh hỉ. Thánh chỉ và sách vở đều ở chỗ Lục gia, lần này hoàng đế phong thưởng rất nhiều,
vốn con còn tính nói với mọi người trễ chút nữa.”
Chờ Ngũ Lang tỉ mỉ nói hết tiền căn hậu quả, qua hồi lâu sau Liên Thủ Tín và Trương thị mới chịu tin.
“Sau này cha con chính là Trung Thư Đại
lão gia, mẹ con chính là nhũ nhân* rồi nha.” Liên Mạn Nhi lôi Liên Chi
Nhi và Tiểu Thất cười hì hì chúc tụng Liên Thủ Tín và Trương thị không
ngớt, ba người đòi phần thưởng rối rít.
*Nhũ nhân là cách gọi kính trọng vợ của các quan lại thời xưa.
“Lại lấy ra một năm tiền công của cha phân cho bốn người các con.” Liên Thủ Tín liền nói.
Bây giờ mặc dù trong nhà đã dư dả tiền
bạc nhưng một vài quy củ trước kia vẫn được duy trì tới bây giờ. Nói thí dụ như ai cũng không thể tự mình tiêu xài tiền chung. Trong nhà bất kể
là ai, tự mình tiêu xài riêng thứ gì thì phải lấy từ tiền riêng của mình ra.
Dĩ nhiên, bây giờ tiền công của họ không còn là mấy văn tiền một ngày nữa, mà mỗi người sẽ nhận được một phần
định mức từ tiền lời của mấy cửa hàng mỗi tháng, có thể lãnh theo tháng, cũng có thể ghi sổ sách lại.
Liên Thủ Tín vẫn nghèo rớt mùng tơi như
trước, không phải ông tiêu xài cho mình, mà cứ mỗi lần con trai con gái
nhỏ cần tiêu xài gì, chỉ cần oán trách nói mình không đủ tiền dăm ba câu là Liên Thủ Tín liền vui vẻ nói ghi nợ cho ông. Mặt khác, mỗi lần Liên
Thủ Tín ra cửa cũng đều mua lễ vật cho Trương thị và mấy đứa nhỏ, số
tiền này cũng là trích từ tiền riêng của ông.
“Tốt quá.” Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất
hoan hô không ngừng: “Cha, chuyện này là đại hỷ sự, tiền một năm của cha không ít nhưng nếu chia làm bốn thì có vẻ hơi ít. Nếu không, cha cho
bọn con nhiều thêm một năm nữa nha.”
“Được! Chi a.” Liên Thủ Tín cố ý làm vẻ mặt đau khổ nói.
Mặc dù thỉnh thoảng ông cũng sẽ oán
trách, nhưng khuê nữ nhi tử vui lòng “Bóc lột” ông, thật ra ông cũng rất thích thú bị “Bóc lột” như vậy, ngươi tới ta đi, tất cả mọi người đều
thích thú.
“Cha, tiền của cha hình như không đủ
dùng… không biết đã thiếu nợ tới năm nào rồi nữa.” Liên Mạn Nhi thấy
Liên Thủ Tín như vậy cũng cố ý trêu chọc.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liên Thủ Tín buồn rầu, nguồn gốc tiền bạc của ông cũng chỉ có từ trong cửa hàng ở
nhà, trừ đó ra cũng không còn nguồn nào khác. Lấy thân phận bây giờ của
ông, ông có cam tâm tình nguyện đi làm tiểu nhị hoặc người làm công nhật cho nhà người ta cũng không ai dám thuê ông: “Đúng rồi, chức quan này
tuy không cần làm việc nhưng bổng lộc chắc cũng có chứ?”
“Có bổng lộc.” Ngũ Lang đáp.
Hoàng đế tự mình phong thưởng, tuy nói
là chức quan vinh dự, nhưng một phần bổng lộc cũng sẽ không thiếu một
hào nào. Trung Thư Xá Nhân Thất Phẩm, bổng lộc mỗi tháng có tám trăm cân gạo, như vậy một năm vị chi cũng được chín ngàn sáu trăm cân lương
thực.
Từ nay về sau, hàng năm Liên Thủ Tín lại có thêm thu nhập hạng nhất như vậy. Mặc dù, số này so với của cải hiện
tại của Liên gia thật sự không tính là gì nhưng Liên Mạn Nhi và Tiểu
Thất cũng liếc nhau một cái, hai mắt đều sáng lên, ngay sau đó chuyển
hướng sang nhìn Liên Thủ Tín.
Thật ra thì hai tiểu tỷ đệ này cũng
không thiếu tiền, nhưng không biết vì sao hai người đều cảm thấy lừa gạt tiền bạc của Liên Thủ Tín rất vui. Liên Thủ Tín cũng từng oán thán với
Trương thị tại sao Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất chưa bao giờ đi đào vốn
riêng của Trương thị! Tại sao hai đứa không đuổi theo Trương thị đòi lễ
vật!
Liên Thủ Tín nhìn thấy Liên Mạn Nhi và
Tiểu Thất hai mắt sáng rỡ nhìn ông, ông lập tức tiên đoán được bổng lộc
hằng năm của mình đã cách mình càng ngày càng xa.
“Vậy thì chi thêm một năm bổng lộc nữa a.” Liên Thủ Tín không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
“Hay quá.” Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất hoan hô lần nữa.
“Bây giờ mẹ cũng có tiền thưởng cho các con, mẹ đang có tiền sẵn đây.” Trương thị thấy thế cũng chủ động nói.
Nếu là bình thường, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhất định sẽ không cầm tiền của Trương thị, nhưng hôm nay không phải thường khi.
“Mẹ, mẹ bây giờ là nhũ nhân rồi nha.”
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhào tới bên cạnh Trương thị, song song vươn
tay: “Con muốn bao lì xì thật to.”